Bỗng
dưng thấy nhớ những ngày mưa Sài Gòn nước rơi xối xả ngập cả mấy con
hẻm nhỏ. Vì trời ở quê mấy ngày nay cứ xám xám, đôi khi, sáng mở mắt
thấy ông mặt trời cười tươi như hoa hướng dương, nhưng chẳng mấy chốc
mây đen kéo đến, và có những trưa đang nằm ngủ, mưa ào trên mái tole,
nhanh đến nỗi chẳng kịp chạy ra lấy đồ đang phơi.
Nhắc
đến Sài Gòn, lại nghĩ ngay đến mấy đứa bạn chắc còn đang bận rộn với
những cuộc vui bù khú trên vài con đường nào đấy ở một quận nào đấy, chả
biết thi cử ra sao, điểm số thế nào. Dạo này điện thoại cũng nằm im một
góc, chẳng buồn đụng đến nữa, thế là nhạt, bạn bè vậy sao? Thấy vừa
buồn và vừa giận bản thân ghê ghớm. Đôi khi thời gian là một cái gì đó
khiến người ta ngày càng xa nhau, nhớ độ hai tháng trước, 42 con người
vẫn ở chung một chiến tuyến, hàng ngày vẫn gặp nhau, vẫn cười nói với
nhau nhưng giờ thì tần suất đứt quãng, hệt như nhịp thở của một người
đang hấp hối.
Những
ngày không nắng, ngồi cạnh cái cửa sổ, kế bên cái hồ cá, buột miệng
chép chép “Thời gian sao trôi chậm!” mặc dù vẫn được làm những gì mình
thích, sáng chơi game, lượn vài vòng trên web, list nhạc được phát không
ngừng nghỉ, chiều đá bóng, bla bla… và mặc dù sáng nào cũng xé tờ lịch
và bảo “Tháng ngày sao mỏng manh như tờ lịch!”. Mâu thuẫn.
Sáng
nay bước ra đường, liếc mắt về phía con hẻm đầu dốc, nơi mà trước kia
có cây me tây to đùng, có thằng lái chiếc xe máy chạy vụt qua, nó nhìn
mình, mình nhìn nó lại, kiểu như nó là một thế lực gì đó trong bóng tối,
còn mình là kẻ ở ngoài ánh sáng vậy, nó đeo khẩu trang mà. Nheo nheo
mắt mấy hồi, động đậy mấy sợi dây thần kinh. Trời ạ! Thằng bạn thân chí
cốt - cốt ai nấy hốt - mười mấy năm nay mà, chết thật! Nhớ hôm bữa nó
bảo “Tao rớt rồi mày ạ” nghe mà não nề, biết sao được, chơi với nhau từ
hồi mới bắt đầu đi học, bảo sao không buồn. Đôi khi cứ vênh vênh cái mặt
lên tự hào rằng mình có một tình bạn đẹp, vậy mà không giúp gì được nó
ngoài những lời an ủi nói cũng bằng không.
À,
thi thoảng cảm thấy cô đơn nữa, chắc vậy. Sau một ngày dài là đến… đêm.
Ừ thì đúng rồi, đọc lại mà mắc cười ghê. Dạo này thích đi lòng vòng
trên phố vào buổi đêm, mà kể cũng lạ, ông Trời nhiều khi thích trêu chọc
người khác, cứ một đêm mưa và một đêm không mưa, thành ra mình phải đi
dạo xen kẽ, cứ như là cảm giác hạnh phúc và hụt hẫng đan xen nhau của
hai anh chàng trong “những chàng trai xấu tính” của Nguyễn Nhật Ánh vậy.
Mà nếu vậy thì theo lịch, đêm nay sẽ không mưa, mỉm cười, ngoài trời
quang đãng đôi chút nhưng tựu chung vẫn là một màu xám buồn.
Mà
đúng là cô đơn thật, chẳng hạn như ngay lúc này đây, ngồi gõ lạch cạch
lên bàn phím, để một khoảnh khắc nào đó trong tương lai, khi đã có người
yêu rồi, đọc lại sẽ tự cười mình, thấy mình thật vớ vẩn. Có nhiều việc
thích làm một mình, ngủ một mình, xem phim một mình, suy nghĩ một mình,
cà phê một mình, đọc sách một mình, có đến n việc một mình để kể. Thỉnh
thoảng liếc nhìn vài cặp đôi trong quán café, hay mơ hồ tưởng tượng ra
khi đọc một truyện ngắn nào đấy. Bởi vậy nên cô đơn là phải.
Viết
lan man vậy kể ra cũng mắc cười ghê nhưng mà lâu lâu lại thích như thế.
Thôi nhé. Hy vọng đêm nay trời không mưa, biết rồi chứ gì, dễ mà, để
còn đi dạo nữa.