Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Cảm xúc của một chàng trai

Từ trước tới nay, khi viết bất cứ thứ gì, tôi đều ít nhiều đem những nghĩ suy rất con gái vào trong đó. Ngay cả trong truyện ngắn “Mèo” mới đây, khi tôi kể bằng giọng điệu của một cậu con trai, thì vẫn không tránh khỏi những câu chữ ngậm hồn của một cô gái.

Tôi có hai thằng bạn thân, một thằng thì hết sức trầm tính, có ngồi với nó cả ngày cũng chẳng mấy khi thấy nó hé răng nói nửa lời, vóc dáng và gương mặt thì còn…đẹp hơn cả con gái. Thằng thứ hai có bề ngoài hết sức ngang tàn, chơi với tôi từ hồi mẫu giáo, nhưng không bao giờ nói với tôi một câu tử tế. Kiểu gì nó cũng chua ngoa mời tôi ăn đủ thứ “đặc sản”, rồi gọi tôi bằng ti tỉ “mỹ từ”. Thế nhưng, cả hai đều ở bên cạnh những lúc tôi khó khăn nhất. Có hôm tôi bị ốm, vừa nhắn có mấy câu, đã thấy nó gọi điện hỏi thăm rối rít.

Tôi không mê tín lắm. Nhưng mẹ tôi thì có. Một lần, mẹ nhất quyết lôi tay tôi cho một người phụ nữ lạ mặt xem chỉ tay. “Bà thầy bói” nói về rất nhiều thứ, khiến tôi ong cả đầu, nhưng có một câu làm tôi nhớ mãi: “Con không cần nhan sắc, mà có duyên ngầm, bởi vậy nên những người đàn ông đi qua cuộc đời con, đều là những người thật lòng với con, dù con chỉ yêu và lấy một người”.

Bỏ qua những tình cảm trong trẻo chỉ hơn bạn thân một chút, thì đúng là tôi chỉ gặp toàn những người em, bạn, anh trai trên cả tuyệt vời.

Tôi không cần biết ngoài kia Sở Khanh, hay những kẻ điên tình nhan nhản như thế nào; tôi chỉ biết, khi tôi đối xử với họ-những chàng trai dù mới lớn hay đã trưởng thành bằng tất cả sự tôn trọng, thật tâm, họ đều không ngại ngần chia sẻ cho tôi vốn sống, tâm tư, tình cảm của mình.

Nhưng có lẽ vì sống trong cô đơn quá lâu, nên càng ngày tôi càng không hiểu cảm xúc của một chàng trai, lắm lúc, còn hoài nghi tình cảm của họ. Tôi sợ bị tổn thương, nên chỉ biết dùng một quy tắc chung nhất để đối xử với những chàng trai chung quanh mình: đó là tốt bụng hết mức có thể với họ. Để sau này, dù họ ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ, cũng không thể trách được tôi. Như cái cách mà cậu bạn đã từng theo đuổi tôi suốt những năm học phổ thông trung học, chỉ đến khi ra trường rồi, mới dám nói với tôi: “Ngày trước, tớ đã từng rất thích cậu”.

Lúc mới nghe xong, thực sự là tôi cảm thấy…nhẹ nhõm và may mắn, vì thực sự thì tôi không có tình cảm với cậu ấy. Nhưng ngẫm nghĩ kĩ hơn một chút, thì nhận ra tôi đã quá vô tâm, khi không hiểu được những cử chỉ quan tâm của con trai dành cho con gái mang ý nghĩa như thế nào.

Hiện tại, tôi đã “nhanh nhạy” hơn rất nhiều khi bắt được những cảm xúc của các chàng trai. Thậm chí, mấy thằng bạn còn nói tôi “phũ” khi sẵn sàng vùi dập tình cảm mới nhen nhóm của ai đó dành cho tôi. Dưng mà, tôi mới hai mươi thôi, và muốn giữ gìn tình yêu đầu cho người sẽ đi cùng tôi chặng đường dài nhất của cuộc đời, vậy có gì là sai không?

Cảm xúc của một chàng trai, thực ra cũng không khác một cô gái là mấy, cũng có hỉ nộ ái ố, hay những lúc trầm mặc, trẻ con nhưng phần lớn bị hòn đá giới tính đè nặng lên tim, nên chẳng mấy khi thấy các chàng bộc lộ ra bên ngoài.

Vừa rồi, tôi onl facebook, và tình cờ thấy một stt rõ dài của một anh bạn, và tôi đã xin phép được chèn nó vào entry của mình. Các bạn có thể coi đó là một ví dụ về xúc cảm con trai cũng được, mà nhìn nhận nó như một bài viết đơn thuần cũng không sao. Quan trọng là khi dừng lại ở dòng cuối cùng, bạn thấy tâm hồn mình vừa đồng điệu ở đâu đó với người viết.



Bởi cảm xúc của một ai đó chỉ dễ dàng nắm bắt khi bạn thấu hiểu những biến chuyển của nó bằng cả con tim.



“Dạo đây, cảm xúc trong tôi là con số 0 tròn trĩnh không hơn không kém không đầu không cuối. Đôi khi, mở Word lên, gõ lách tách vu vơ vài dòng rồi lẳng lặng thoát ra, tuyệt nhiên như chưa có gì.



Tôi thì vẫn cứ thế thôi…



Có thể ngồi hàng giờ và thậm chí là thức hàng đêm chỉ để tìm ra hoặc suy nghĩ về đủ thứ trên đời. Nhớ lại vô số câu chuyện đã từng trải qua rồi buột miệng buông một câu “Nhạt!” Bi quan và lo lắng về những gì đang chuẩn bị xảy ra trước mắt, đôi khi làm ra vẻ nó nghiêm trọng lắm, đến mức sẽ không thể vượt qua. Đi tìm tôi trong những thứ xa lạ hoặc trong những ký ức đã ngủ quên cùng năm tháng, lặng mình đi trong một góc phố, nép mình ẩn dật sau những mảnh vỡ tâm hồn, tôi suy tư đủ thứ về chuyện đời, chuyện người này nọ, rằng tôi ghét ai, rằng tôi yêu ai, rằng tôi không thíc đối diện với ai. Tôi đã từng đọc cuốn “Quẳng gánh lo đi và vui sống”, trong ấy có bày cách để không để ý đến những người mà ta ghét, thật hiệu nghiệm, nhưng chắc giờ hết rồi chăng? Tôi cũng không biết nữa, hay tại hôm ấy tôi say khướt?




Cái chất điên điên khùng khùng hâm hâm của tôi cũng có thể nổi loạn lên bất cứ lúc nào. Tôi có thể đu cây mà chụp ảnh ( dù cho gương mặt tôi quá ư là xấu) , có thể ngứa tay cốc ai đó một cái rồi lại giả vờ ngây thơ một cách trắng trợn với nạn nhân rằng tôi không phải là thủ phạm. Tôi vẫn còn thích miên man theo tháng ngày đang dần trôi về những điểm kết thúc cho một quãng đời, đã từ rất lâu tôi tự cho mình cái phong cách lãng du, thích thả mình mà không cần níu lại, cũng chẳng cần quan tâm là nó bay đến nơi nào, một lúc nào đó, dừng lại, là lúc ấy tôi biết nó là khoảng trời bình yên của riêng mình.



Nhưng dường như, có một thực thể nào đó len lén chui vào cơ thể tôi rồi ngấm ngầm đảo lộn hết mọi thứ. Gã con trai hay huyên thuyên đủ thứ chuyện tầm phào giờ đây bỗng chạy trốn đâu mất, bặt vô âm tín. Cái miệng gã hay cười nói toe toét giờ cũng chẳng còn nữa. Tôi nghĩ chắc bạn nhận ra sự thay đổi ấy cũa tôi mà, chỉ có điều bạn không hỏi thôi, đúng không? Hôm qua đánh xe đi vài vòng rồi ghé lại nhà thằng bạn ( thân ), có cả một thằng bạn ( thân ) khác nữa, cảm giác thật lạc lõng, hai đứa nó cứ chốc chốc lại cười nói tủm tỉm gì với nhau, rồi lại mở điện thoại xem tin nhắn gì gì đó. Lặng người, tôi tự hỏi, là tôi thay đổi hay là hai đứa kia đã đổi thay?



Khoảnh khắc ngồi trước màn hình vi tính như thế này mà hắt hơi liên tục thì thật là khó chịu, nhiều lúc tôi trộm nghĩ mỗi lần mình hắt hơi là có một ai đó đang nói xấu về mình, bạn đừng cười, mà tính ra thì từ sáng đến giờ cũng có hơn cả tá lần tôi bị nói xấu rồi đấy. Gần đây tôi cũng hay kiệm lời, kể cả với người thân trong gia đình, đến giờ ăn thì ra ngồi vào bàn, vậy thôi. Tôi vốn hoạt bát lắm chứ, nhưng ngay lúc này tôi thích cảm giác lặng yên trong bản thân mình.



Qua hết một quãng đời, tôi mới nghiệm ra nhiều điều, cảm xúc trong tôi lúc nào cũng lẫn lộn, à còn nữa, dù sao thì bản thân cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, vậy thôi. Những gì đã trải qua, đang trải qua và những gì rồi sẽ đến, ta lại nhận ra mình chín chắn thêm một chút. Ngay bây giờ, tôi thích cảm giác được làm vài ly bia mát lạnh dù cho cổ họng tôi đang réo rắt hết cả lên, chúng đình công vì tôi uống thứ nước ấy nhiều quá. Cảm giác chếnh choáng, lơ mơ rồi ngộ ra vài điều mà tôi tạm gọi là chân lí thì thật dễ chịu làm sao.