Khi bình minh nhấc mình trên bầu trời cao vút, khi những cơn mưa nhường
chỗ cho cầu vồng, khi cái nắng bị che đi bởi những áng mây, cũng là lúc
có một cuộc tình còn dở dang đứt quãng.
Có những lúc tưởng chừng như chết đi rồi, vậy mà vẫn thoi thóp bám víu
lấy cái hơi thở cuối cùng để níu kéo chút tình còn vương. Có những lúc
tưởng chừng như gục ngã, vậy mà vẫn cố đứng dậy để níu chân người đã trở
thành xa lạ!
Ai biết ai buồn, ai biết ai vui. Chẳng có một chút xúc cảm gì trên
khuôn mặt, may chăng cũng chỉ có đôi mắt hé lời. Những tâm sự mà đau
nhói cả một miền tim đang chết mòn trong đau khổ. Nước mắt tràn mi, căng
mọng vỡ tan trong không trung rỗng tếch, lăn nhẹ trên bờ mi ngoan nằm
yên tĩnh mịch trong u sầu. Có ai hay có một người còn đang đứng đợi một
người. Bóng ai vừa khuất thì nước mắt đã chực trào theo từng đợt sóng!
Chẳng còn gì quan trọng nữa cả. Giây phút ấy, giây phút anh quay bước,
thì phía sau anh có một người gục ngã. Tất cả những dũng cảm, những can
đảm đã bị bẻ gãy trong lúc đó. Nụ cười nhếch môi giả tạo. Nước mắt hay
nụ cười, hạnh phúc hay khổ đau, mọi thứ đã không còn ý nghĩa.
Anh quay lưng, bỏ lại em phía sau với bao mớ hỗn độn cảm xúc không tên,
bỏ lại tất cả những muộn phiền tan nát đang tỉ tê bên tai em những lời
đau nhói! Anh buông tất cả, cả những hạnh phúc mà hai ta đã có. Giờ anh
đã có hạnh phúc mới rồi? Ừ! Chỉ là do em quá yêu thôi, anh nhỉ!
Con sóng vẫn cứ ập vào bờ, thế nhưng em lại chẳng muốn nó cuốn trôi đi
nỗi đau trong em như bao lần khác. Vì em sợ khi em mở lòng, sóng sẽ đến
và xóa anh ra khỏi kí ức trong em. Em không muốn thế, vì với em anh luôn
là tất cả. Cho dù anh đã bước đi về nơi khác, cho dù người con gái mà
anh ôm ấp quan tâm không phải là em nữa, cho dù trái tim anh đã không
còn có chút gì về em, nhưng trong trái tim em, anh vẫn chiếm một vị trí
vô cùng quan trọng!
Quên anh, chắc em sẽ mất một thời gian khá dài. Nhưng em không biết
mình có đủ can đảm để quên hay không! Hoặc có thể là em sẽ chẳng bao giờ
quên anh cả. Em không biết.
Ta bắt đầu quen nhau, không có một lời yêu cho sự khởi đầu, chỉ là
những cử chỉ ân cần chăm sóc. Những vòng tay ấm, những môi hôn đê mê ta
trao... thế nhưng nó lại mang ta đến gần nhau hơn. Và khi anh đi, không
một lời kết thúc, em biết cuộc tình này có lẽ đã có một dấu kết? Nhưng,
có phải là vẫn còn dang dở không anh?
Ừ. Có thể anh nhỉ. Hãy để em được yêu âm thầm lặng lẽ thôi, để em được dõi theo từng bước của cuộc tình còn dang dở?