Tia nắng đầu tiên của ngày mới len lỏi xuyên qua khe cửa sổ rọi sáng
căn phòng, soi rõ khuôn mặt cô mệt mỏi vì bị cảm mấy hôm nay, cô làm
việc quá sức để tìm ra hướng đi của mình. Giờ mới có dịp ngủ quên một
chút, có dịp F5 lại tinh thần và mọi thứ đã qua, cả về mối tình ảo mà
cảm xúc thật của mình. Tình ảo mà sao cũng mệt mỏi thế này. Tình của cô
và anh, là tình yêu online, là yêu mà chưa hề gặp mặt. Có thể ngồi chat
hàng giờ tìm sự đồng cảm, thoải mái chia sẻ chuyện trò, thổ lộ cảm xúc
và tình cảm từ đó nảy sinh. Cả hai đều thích khám phá những điều mới lạ,
thú vị về tình yêu trên mạng.
Tình trên mạng, tình online đến nhanh như cơn mưa mùa Hạ, tình ảo có
sức quyến rũ mê hồn. Cuộc sống có quá nhiều thực tế phiền toái, cảm xúc
bị gò bó chai lỳ với hình ảnh ngoài đời. Nên cô dể dàng tìm đến cuộc
sống ảo để tạo cảm xúc. Hàng ngày hai tâm hồn cô độc tìm đến nhau, yêu
nhau qua chat, yêu những gì người ấy viết, cô chỉ hình dung mà chưa được
chạm vào một góc của người ấy. Cô biết đó chưa hẳn là một tình yêu thực
thụ, chưa hẳn là một nửa của nhau. Nhưng sức hút tự nhiên của tình yêu
net, khiến cô để cảm xúc của mình buông thả.
Ảnh: Nguồn Internet
Lãng mạn, bay bổng và phiêu du nên dể dàng say nắng luyến lưu. Tình yêu
đó được tự do trải dòng cảm xúc cô đơn, qua những câu comment, câu
status treo trên tường nhà. Tất cả chỉ mang tính nổi bật nhất thời mà cô
không kịp dừng lại. Bởi hư ảo bao giờ cũng đẹp. Thế giới ảo mang lại
cho người ta nhiều tưởng tượng, nhiều giấc mơ lung linh sắc màu. Qua
từng ngày, cùng đón đọc những bài thơ, tản văn đầy cảm xúc, chờ đợi để
được bóc tem, tình chìm đắm qua emai, qua chat, qua blog...
Rồi một ngày mùa Hè đầy nắng thiếu mưa, đầy gió thiếu mây thì anh -
tình cảm xúc bỗng dưng biến mất. Cô chỉ biết nick name của anh. Trang
blog đóng cửa tắt đèn, một màu đen tối. Chế độ "chỉ mình tôi" được cập
nhật. Cô spam tìm anh. Đã hai tuần invisible to everyone, chìm sâu lặng
lẽ. Cô biết mình đã mắc kẹt vào khung tình ảo này. Từ đó, cô ghét mùa
Hè. Cô ghét tháng hè. Hè cướp mất tình cảm xúc của cô. Nó đi quá bất
ngờ, làm cô không kịp níu. Tình ảo chưa tắt nắng mà nó đã phủ đầy bóng
đêm.
Nhớ lại ngày ấy, ngốc nghếch dại khờ. Ngày của những cảm xúc thật không
tên, cứ xốn xang dịu ngọt, chưa đậm sâu nồng cháy nhưng lại phảng phất
khó quên. Đã nhiều năm rồi, cô vẫn thơ thẩn nhớ về những gì đã qua. Tình
cảm đầu đời dù chỉ là tình ảo, nhưng là càm xúc rất thật, rất ngốc. Dù
giờ thời gian đi xa với nguồn tình ấy lâu rồi, nhưng sâu thẳm con tim
vẫn ấp ủ hình bóng cảm xúc đầu đời của mình, chớ không phải là hình bóng
của người tình ảo ấy.
Ngày đã tắt nắng lâu rồi. Cô bước qua một giấc mơ cuộc tình ảo. Buổi
chiều định mệnh ấy, hoàng hôn buồn sâu thẳm, cô như mơ màng tìm vào
trong cõi nhớ. Cuộc đời sao giống như một cuốn phim dang dở, mà đạo diễn
bắt nhân vật phải biết diễn sống chết ra sao, lưu đày tình cảm thế nào.
Không lẽ cuộc đời luôn là đất diễn và cô là diễn viên không chuyên. Cô
không thể nào bằng lòng với bối cảnh số phận mình như thế. Cô phải tìm
cho mình một lối đi mới, lối đi vắng bóng hình cảm xúc của ngày nào. Lối
đi không còn rào cản cô đơn. Chỉ để lại nụ cười tồn tại bên bàn phím.
Bên bài văn viết vội, bên bài thơ ẩn náu giọt buồn rơi.
Ảnh: Nguồn Internet
Mưa lại rơi, cơn mưa nhẹ nhàng như ru cõi lòng về một nơi xa vắng, mưa
vỗ về những nỗi ưu tư. Đã lâu rồi cô mới thấy lòng mình thanh thản, cô
như đang hòa mình vào dòng cảm xúc ấm áp ngày nào, những nỗi niềm ưu tư
che giấu bao ngày qua như trôi hết. Lướt qua thời chìm đắm với tình ảo
xa xôi, cô nhận ra đằng sau chữ ảo là những con người yêu thương thật và
tổn thương cũng thật. Cho dù tình net có đến quá nhanh và kết thúc đột
ngột giống như khi ta đăng nhập và thoát. Thì nên giữ đàng sau tình ảo
luôn là những tình cảm có thật được tồn tại.
Dù sao cô cũng có một khoảng thời gian hạnh phúc với chính mình. Men
say dịu ngọt ấy dể gì có được. Cô sẽ về tìm lại những cảm giác thực thụ
không tên. Ngày ấy dù là tình ảo, nhưng cảm xúc đó ví như ánh nắng sưởi
ấm cô mỗi ngày, được sẻ chia mọi chuyện. Được yêu thương một người và
được người ta yêu thương lại, dù đó là ai cũng làm cho lòng mình thêm ấm
áp trong cõi cô đơn. Thế giới mạng là ảo nhưng yêu thương và tình cảm
là có thật. Mong rằng thời gian nào rồi cũng khép lại, để cân bằng lại
cuộc sống của chính mình, để bản thân tồn tại giản đơn như bao người
khác. Dù ước ao một bờ vai còn ở xa lắm, còn thuộc về ngày mai.
Lỗi lầm không biết bắt đầu từ đâu, từ sự quá cô độc bơ vơ chăng. Hạnh
phúc thật đã bị đánh mất. Cô sẽ đưa những cảm xúc đàng sau chữ ảo trở
lại nơi tình yêu bắt đầu. Tránh những nẻo đường mà phiền muộn nhiều hơn
niềm vui. Không phải cô còn thương nhớ sự tàn độc đó của bạn ảo. Cô chỉ
tiếc cảm xúc của mình bị đánh lừa bởi sự hào nhoáng của con chữ, lời có
cánh nghe êm tai. Giữa chốn này, bàn phím này, trang mạng xã hội này,
liệu có còn tạo nên nỗi đau khác hay nỗi nhớ khác. Xin được cất hết vào
giấc mơ công nghệ net, đừng delete con chữ nhé, cơ bản là ta có thể
delete hết nội tâm chứa đầy chất ảo hay chưa. Và hãy để vết thương tự
biết làm lành với chính mình trong trái tim ấm áp vẫn đủ bao dung.