Ai dạy em cách quên?
Hai năm quen nhau, một năm rưỡi yêu nhau, anh dạy em cách yêu một
người, nhớ một người, chờ mong một người. Nhưng khi mình xa nhau, cớ sao
anh không dạy em cách quên một người?
Bản thân nỗi nhớ rất đẹp, chỉ có điều, có cái đẹp khiến ta hạnh phúc
cũng có cái đẹp khiến ta đớn đau. Em cũng không biết, anh trong nỗi nhớ
của em, là đớn đau hay hạnh phúc.
Em thường đặt điện thoại ở chế độ im lặng, để cúi xuống nhìn chằm chằm
vào màn hình đen kịt, lại mở máy lên, rồi thở dài. Mỗi lần mở máy, em
lại mong chờ, mong chờ có một tin nhắn nào đó hay một cuộc gọi nhỡ từ
anh. Cái cảm giác đợi chờ và hi vọng nuốt chửng em, khiến em vùng vẫy mà
không tài nào thoát ra được. Em không để chuông, chỉ là muốn bản thân
có một điều gì để hi vọng. Có những lúc, màn hình điện thoại chợt sáng,
em chụp ngay lấy máy, run run bấm phím mở, để rồi bật cười chua chát khi
thấy đó là tin nhắn của tổng đài, em thấy mình thật ngốc nghếch, và rồi
nước mắt cứ lăn dài…
Mình chia tay rồi anh nhỉ?
Thật khó khăn để em chấp nhận điều đó, thực sự thì em vẫn lưu lại toàn
bộ những tin nhắn của anh, để đọc lại, để chìm đắm trong hạnh phúc rồi
chết ngạt trong nỗi đau giằng xé tâm can. Em vẫn để hình nền điện thoại
là anh, để lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh. Bạn bè hỏi em còn yêu anh
à, em chỉ cười hì hì chống chế rằng lười không muốn đổi. Phải, em lười
biếng, lười biếng đến mức không muốn quên anh.
Còn anh thì sao? Còn nhớ hay đã quên?
Em thấy phụ nữ thường rất ích kỉ, luôn muốn quên người đàn ông mình đã
từng yêu nhưng lại muốn người đó phải suốt đời không được quên mình. Em
cũng thế, luôn muốn quên anh. Nhưng thực sự chẳng thể quên. Muốn mà
không quên được người mình đã từng yêu, đó là nỗi bất hạnh của phụ nữ.
Anh hẳn là sẽ quên em, nhỉ?
Thật ra, em rất sợ cô đơn.
Khi yêu anh, em thi thoảng thèm sự cô đơn cực kì, thèm được ở một mình,
thèm được tự do. Nhưng chỉ là thi thoảng thôi anh ạ, vì em cũng chưa
từng nghĩ đến, xa anh em sẽ thế nào. Thế mà cầu được ước thấy, em bây
giờ tự do thật, tự do trong nỗi nhớ chông chênh mênh mang, em tựa như
một cánh chim nhỏ giữa bầu trời rộng lớn, thấy mình tự do quá đâm sợ
hãi. Em nhớ anh. Nhớ muốn điên lên được.
Chẳng nhớ, từ lúc xa anh, em đã khóc bao nhiêu lần. Nhưng sự tự trọng
của một người con gái, không cho phép em được mở miệng nói với anh điều
đó. Hai lần là quá đủ phải không? Nếu anh còn yêu, thì em đã chẳng phải
nói xin anh quay lại đến lần thứ hai, để rồi nhận lấy sự từ chối phũ
phàng đầy đau xót. Em tự biết, nếu có quay lại, hẳn chỉ là anh thương
hại em.
Nhưng anh à, em cũng rất mạnh mẽ!
Em cũng biết tự lau nước mắt cho mình. Em cũng lụy tình nhưng chẳng đến
mức không biết yêu quý bản thân. Ai đó đã nói , muốn người khác yêu
mình, trước hết phải tự yêu lấy bản thân. Em còn trẻ, và còn yêu đời
lắm. Em cũng vẫn sẽ tung tăng đi chơi cũng bè bạn, đi shopping và làm
những điều em thích. Chỉ có điều em sẽ vẫn nhớ anh, và có những lúc hâm
hâm ngồi khóc một mình.
Anh không dạy em cách quên. Nhưng thời gian sẽ giúp em điều đó. Em sẽ
quen dần với cô đơn, và anh yên tâm, đến một lúc nào đó, em sẽ không còn
nhớ anh nữa, người em đã-từng-yêu ạ…