Tự nhiên hôm nay lại lang thang vào nghe radio online khi đọc cái tiêu
đề khá mùi mẫn "Cho tôi về bên người tôi yêu". Trong đấy có một câu khá
hay "Nếu lỡ một ngày mình xa nhau mà anh muốn gặp lại em thì anh sẽ tìm
em ở đâu?". Mình cười, ờ giả sử thôi nhé, mà nó diễn ra như vậy thì mình
sẽ có nơi nào để tìm được cái phần đỏng đảnh của mình không nhờ? Thử
xem nào, thật ra địa điểm thì rất nhiều, nhưng mình tin rằng hai đứa có
một nơi mà có lẽ sẽ không bao giờ quên, nơi mà tình yêu bắt đầu. Vậy có
nghĩa là hai đứa ngốc nghếch sẽ luôn tìm được nhau vào một ngày nhất
định, tại một nơi nhất định, còn cái chuyện tìm kiếm kia chỉ như một trò
chơi.
Nghĩ rồi lại cười, ừ, may mắn biết bao, trên thế gian này có biết bao
đôi lứa yêu nhau, rồi xa nhau, liệu họ có được một nơi để tìm về mà biết
chắc rằng đến đó sẽ gặp lại nhau? Nó không phải một câu thề, không phải
lời nguyện ước, không phải lời hứa hẹn, mà thực ra đó là nơi để họ biết
rằng họ còn cần có nhau biết nhường nào.
Nghĩa là sẽ có một điểm chung, một điểm giao hòa, một dấu chấm để những
kẻ yêu nhau dù muôn trùng đau khổ, chia li, cũng luôn hướng về.
Ừ, tình yêu không phải là phép màu, không phải là thứ mà con người đón
nhận để biết sự mầu nhiệm của nó, mà thực chất chính những kẻ yêu nhau
mới tạo nên những phép màu ấy. Tình yêu vốn vô tri và sáo rỗng, chỉ có
những kẻ yêu nhau mới làm nó sống động và tồn tại.
Những ngày mình đang đếm thời gian thật dài, cuộc sống như chiếc hộp bí
mật, hôm nay mình có thể đang đứng trên vùng biển lặng, như con tàu neo
bến, nhưng ngày mai khi con sóng đến thì tàu phải ra khơi, dù ngoài kia
ẩn chứa bão tố. Ai cũng phải bước trên con tàu ấy, để trưởng thành hơn,
vững chãi hơn.
Những ngày tháng qua thật êm đềm, những khoảng công viên thật đẹp và
bình yên. Mình lại bỗng có thói quen nhìn vào gương mặt, nhìn vào đôi
mắt của chú chim sẻ của mình. Thật bình yên từ những ngây ngô ấy. Một
vòng tay thật chặt, một cái lườm thật ngọt, một nụ hôn thật mềm, một cái
cười điêu nhưng thật đáng yêu... Tất cả nó đang làm nên một thứ tình
yêu của riêng hai đứa...
Cho tôi về bên người tôi yêu! Ừ, có thể với nhiều người đó là sự lựa
chọn để rẽ ngang, để dừng lại, nhưng luôn có một điều, họ luôn về được
bên nhau, bởi trong trái tim mỗi người, hình bóng người kia luôn hiện
hữu. Radio kết thúc bằng những đại ý như thế và cuộc đời có lẽ có đắng
cay nhưng chắc chắn cũng sẽ có những kết cục tươi đẹp như thế, nếu người
ta đủ tin vào nhau, tin vào tình yêu mà mình đang theo đuổi.
Hạnh phúc vẫn thật gần...