Anh
nói yêu em, thế mà anh lại làm em khóc, anh tệ quá phải không em! Khi
em rưng rức, khóe mắt cay nồng, giọt nước mắt rơi rơi, anh nghe lòng
mình nằng nặng. Mình xa cách nhau, chẳng được gần gũi như bao cặp tình
nhân nên những lúc như thế anh chỉ biết ngốc nghếch đôi ba lời “Am khóc
à? Đừng khóc mà em, anh xin lỗi!”. Còn em, bao giờ cũng thế, cũng bảo
rằng em không khóc, em chỉ đang rơi nước mắt thôi, tiếng nói ngắt quãng,
giọng điệu xoa buồn làm anh càng thêm khó ở. Em ơi! Yêu em nhiều lắm
những lúc như vậy khi anh nhận ra môi mình bỗng mặn đắng bởi giọt nước
lăn dài từ trên má chảy xuống…
Anh
nói yêu em, thế mà đôi lúc anh lại bảo có lẽ sẽ buông tay em vì sợ em
mỏi mệt, khốn khó bởi một cuộc tình đầy nỗi nhọc nhằn. Anh biết em chưa
thể buông bỏ tất cả để đến bên mình, nhưng nếu anh rời xa em như thế em
sẽ thế nào. Anh đã đến, đã bảo sẽ yêu em vô điều kiện, sẽ đợi chờ dù bao
lâu đi chăng nữa vậy mà lại bảo muốn buông vì yêu em, nghĩ cho em, đúng
hơn hình như anh đang biện mình cho chính mình thì phải. Buông em, cuộc
sống của anh sẽ chẳng thể đủ đầy yêu thương; rời xa em, niềm tin trong
anh có lẽ sẽ ngày một cạn kiệt; và không còn em bên cạnh ngày mai trong
anh có lẽ chẳng có gì để mong đợi như bây giờ,… Anh sẽ chẳng làm được
thế đâu, sẽ chẳng thể ngừng yêu em hay thôi nghĩ về em, em à, vì tình
yêu nơi anh bây giờ nào có phải chỉ lí trí mới có thể quyết định được
tất cả.
Anh
nói yêu em, yêu hơn tất cả, yêu hơn chính mình, sẽ bao dung, sẽ cao
thượng dù em nửa vời hay thế nào, nhưng anh nào được thế. Anh vẫn ích kỉ
khi ghen hờn, vẫn tự tôn khi em cố tình chọc tức vào cái sĩ diện của
người đàn ông, vẫn lồng lộng lên mỗi lúc em nghĩ, em dành cho ai đó yêu
thương,… Anh biết, anh lại làm em mông lung và khó thở vì sự chì chiết
của chính mình, nhưng anh sẽ cố để những tì hằn, nhỏ nhen đó lặng vào
trong để em biết rằng anh yêu nhiều đến thế nào.
Và bây giờ anh sẽ thế này em à…
Sẽ
vẫn nói yêu em mỗi ngày, nhưng anh sẽ làm nhiều hơn những điều thiết
thực để chứng mình tình anh thiết tha, da diết nhường nào.
Sẽ
thôi chì chiết mình để em không phải nhói lòng, sẽ thôi hơn thua, buông
lời hờn trách để em thôi những phút giây lặng câm, đa mang lòng.
Sẽ
đợi chờ, nhưng không giục em phải rút ngắn lại quãng thời gian yêu
thương, và anh cũng sẽ thôi hỏi rằng em có nhớ, có yêu anh không khi anh
đủ biết con tim em vẫn còn lững lờ dấu ba chấm.
Bây giờ, anh sẽ thế, sẽ yêu em thôi mà đừng nghĩ ngợi quá nhiều em nhé!