Có bạn trẻ từng chụp hình cho mình ở phố sương mù. Ngày mưa phùn nhẹ và
lảng bảng những đám mây lưng chừng ngọn đồi. Mình tóc dài, đứng xoay
lưng và cổ quấn hờ chiếc khăn voan mỏng. Lần ấy, bạn giận dỗi bỏ đi
không thèm chụp nữa, mình đứng yên lưng chừng ngọn đồi. Lần thứ hai,
giữa hai hàng thông mình lại xoay lưng bước và bạn lại giận. Bạn bảo cái
dáng mình từ phía sau trông bé nhỏ và buồn mênh mang. Giờ mỗi lần đi Đà
Lạt mình lại nhớ cậu bạn có nụ cười hồn nhiên như nắng, nhớ hai đứa đèo
nhau vừa đi vừa rống, rống những bài hát chẳng ai biết là bài gì và cả
cái tật xoay lưng khi chụp hình...
***
Mình thích tranh về phụ nữ. Nhất là thời điểm về đêm. Đâu đó trong đầu
cứ ám ảnh người đàn bà ngồi vương vất - tĩnh lặng - đau. Có lẽ vậy tranh
Stella luôn khơi gợi nỗi xúc động thật lớn khi mỗi lần nhìn ngắm lúc
đêm về. Mới đây phát hiện thêm cô nàng vẽ tranh đàn bà đêm, cái sắc đỏ
đến nóng cả mắt mũi, một sự hiếm hoi trong gallery ngập tràn sắc màu
cuộc sống. Nhưng vô duyên, không làm bạn nhau được. Một lúc nào đó trong
đời, chúng ta thấy tiếc rẻ những nhân duyên... và hình như, có lần anh
viết về những người đàn bà đêm, khắc khoải, trầm mặc như chính cái màu
đen mịch của những khoảng tối trống rỗng làm bước chân mình chẳng biết
bước về đâu.
Ảnh minh họa
***
Sài Gòn, những ngày âm u và kéo dài. Mùa này mọi năm thì mình hay co
chân, tắt hết điện và biếng lười nhìn ngó trần nhà. Nhìn gì không biết
nhưng cứ nhìn, lâu lâu thở dài rồi chặc lưỡi tiếc rẻ một điều gì đó -
thực ra thì cũng chẳng có gì đáng để tiếc rẻ.
Sáng mưa, ly cafe đen tuyền một màu thân thuộc trông an ủi ghê gớm, vị
đắng nghét trộn lẫn cái mớ xúc cảm rối rắm. Khi bàn tay trái nắm chặt
lấy bàn tay phải, tin rằng bây chừ bản thân chỉ còn trông đợi vào nỗ lực
của chính mình, tin rằng lúc ấy rất cô đơn và cần một ai đó nắm tay...
Hóa ra trời buồn đôi khi cũng làm mình sợ, sợ cô đơn. Và ngoài kia có ai
cũng đang tìm kiếm một bàn tay của sự tin tưởng.
Đàn bà tuổi yêu cứ giống như người đi buôn chuyến cuối. Gom hết vốn và
lãi vào một cuộc tình để rồi một lúc nào đó ngớ ra mình đã đầu tư quá
mức, đi qua tham vọng mà quên rằng khởi đầu, rồi bất chợt ta thấy hình
như mình đau.
Tháng 7 về, gió kéo những chiếc lá lạnh lẽo lê dài, mùa đã về rất lâu
nhưng lòng người hờ hững chẳng chịu nhận ra. Vỡ lẽ gánh tình hay gánh cô
đơn đi một đoạn đường dài?