Lang thang trên từng con phố. Bước chân em lạc vào dòng người bon chen
trong lòng đường chật hẹp. Em đi không phương hướng, cứ đi trong cơn mưa
tầm tã về đêm.
Đến bây giờ, em mới cảm nhận được mưa về đêm lại đẹp đến thế, lại làm
lòng người nao nao mà buồn đến thế. Em cười. Cười một nụ cười mà chính
em cũng không biết nó lại giả tạo tới như vậy.
Em đang kiếm tìm, kiếm tìm điều gì nhỉ? À, phải rồi. Em tìm anh. Tìm lại một lời hứa.
Chỉ cần hứa, là sẽ đợi!
Thế đấy. Anh đã hứa, và em đã đợi. Đợi trong cái men tình còn nồng nàn
bao lấy em. Đợi trong trống vắng ngõ ngách tàn tạ của một cuộc tình
không lối thoát. Em đợi, đợi một ngày anh trở lại. Em đã đợi như thế đấy
anh à! Thế mà, anh lại chẳng quay trở lại. Và em thì vẫn cứ đợi hoài
như thế!
Ôm trong mình bao ngàn cay đắng, nhưng em chỉ trách chính bản thân
mình. Khi yêu, là em đã chấp nhận giao cho anh cái quyền làm em tổn
thương, thế nên, em chịu đựng tất cả những nỗi đau đang cắn xé lấy tim
gan mình. Dẫu biết anh chẳng bao giờ quay trở lại, nhưng anh có biết,
một lời hứa thôi cũng đã làm em cố gắng tới nửa đời xuân của mình, một
lời hứa thôi mà làm em đợi, cứ đợi mà chẳng biết mệt mỏi là gì. Thế đấy,
ngu ngốc thật, phải không anh?
Tình như một đoản khúc. Dở dang, lừng chừng và đứt quãng!
Hứa làm gì, để rồi tất cả lại hóa hư không!
Yêu là gì, mà làm cho người ta cuồng si tới đảo điên cả lòng mình!?
Anh đã quên rồi, đã quên lời hứa khi nao. Bên anh đã có người con gái
khác, người mà cho anh được những thứ em không thể. Một người khóc và
một người cười. Nhạt thật, từng bước đời chỉ còn lại những chông chênh!
Tim em vỡ vụn ra ngàn mảnh, từng mảnh ghép bong tróc ngổn ngang trong
xó xỉnh của cuộc tình tàn tạ, phai màu theo từng tích tắc. Làm ơn đi
anh, ngang qua nhau xin hãy coi nhau như xa lạ. Làm ơn đi anh, hãy mang
yêu thương nơi anh rời xa cuộc sống của em đi. Làm ơn hãy giúp em, em
chẳng thể nào gỡ bỏ yêu thương khi xưa mà nhồi nhét vào góc khuất nào
cả, nó cứ hiện lên trong tâm trí em, vòng tay, môi hôn và cả những lời
hứa thiết tha mặn mà. Mọi thứ như vẫn bên em, như tất cả chỉ mới là của
hôm qua vậy.
Đau thắt lên theo từng cơn. Anh đã hứa ở bên em cơ mà. Tại sao anh lại
hứa để bây giờ lại để lời hứa ấy mục rỗng như thế hả anh. Anh tệ lắm,
anh à.
Nhưng em yêu anh, yêu nhiều lắm. Em không có can đảm để gỡ bỏ tình yêu
anh. Vì tình yêu, em vẫn sẽ chờ. Vì chỉ cần hứa, là sẽ đợi!