“Mùa đi ngang phố, hay phố không mùa nữa. Chỉ một vùng nỗi nhớ, ùa trên phố rất vội…”
Khi ngồi bấm bàn phím cộc cộc viết về anh về tình yêu đã tàn úa của
chúng ta, em chợt nhìn ra phố, tự hỏi mình chẳng biết bây giờ là mùa gì
rồi mà phố lại buồn thế. Ừ có lẽ phố đã không còn mùa nữa.
Rất muốn gặp anh để hỏi rằng mình đã làm gì sai để anh phải bỏ lại con
phố mình em bơ vơ như thế, rất muốn hỏi vì sao anh lại chọn con phố xa
lạ kia để đi trong khi con phố đã mòn gót chân anh rất quen thuộc lại ấm
áp như thế này anh lại rời xa.
Em có một cô bạn, cô ấy quen với một anh chàng hơn ba năm trời, nhưng
không giờ thấy cô ấy và anh chàng kia vui vẻ với nhau quá một tháng, cứ
vài tuần là lại gây gổ rồi chia tay, đến nỗi mọi người thấy ngán ngẩm
chả muốn cho cô ấy lời khuyên nào ngoài chia tay, họ hành hạ nhau như
thế đó, nhưng một vài ngày là quay lại với nhau. Lúc em chưa quen anh,
em thường cười cô ấy, và hay bảo là sao cô ấy ngốc đến thế, nhưng bây
giờ chính bản thân em lại làm như vây, như một vòng tròn, em cứ đi một
vòng rồi trở lại y như vậy, em cảm thấy mệt mỏi vì những đau đớn cứ lặp
đi lặp lại. Em mới nhận ra rằng người mà em đáng ghét nhất, không phải
là anh, không phải cô người yêu của anh, mà phải chính là em, là em đã
tự làm cho bản thân mình đau quá nhiều khi chỉ biết yêu anh mù quáng.
Con phố ấy đã thuộc lòng những vết bánh xe lăn khi anh đưa em về nhà,
con phố ấy đã nghe đầy tai những lời anh nói yêu em, con phố ấy đã hứng
biết bao giọt nước mắt của em và cả anh nữa, con phố ấy bốn mùa đều qua
nhưng khi yêu anh em chỉ biết mỗi mùa yêu. Và khi anh không còn yêu em
nữa, em mới biết phố còn có mùa mưa lạnh giá và cả không mùa khi vắng
anh.
Ngày hôm nay đứng trên con phố không mùa, em tưởng chừng như đã gặp một
người giống y như anh, với khói thuốc trắng, chiếc áo bạc màu và con xe
màu bạc, có phải anh vẫn ở đó không anh, có phải anh không bỏ rơi em
không anh? Em cố đuổi theo hình dáng quen thuộc nhưng mọi thứ chỉ còn
lại vô vọng. Những thứ em đang đuổi theo bây giờ chỉ là Anh – ngày xưa
cũ chứ không còn là Anh - bây giờ nữa, Anh – bây giờ đã thay đổi quá
nhiều.
“Người giật mình nơi cuối phố. Gạt nước mắt rơi nơi mùa đi ngang phố năm nào...”
Anh đã đi quá xa đoạn đường mình có nhau, một mình em bước không thể
nào đi hết qua bao nỗi đau này, vậy thì xin anh đừng mang cho em thêm
bất cứ nỗi đau nào nữa, hay cứ để con phố này lãng quên bước chân anh,
hãy để mưa xóa hết kỉ niệm nơi đây, hãy để em bình yên trải qua những
mùa không phải mùa yêu anh. Và thôi rơi nước mắt vì ngày hôm nay đã
không còn như ngày hôm qua nữa.