Anh là người đã đến thật muộn trong cuộc đời em, anh đến khi lòng em
đang phải vương mang quá nhiều mệt mỏi. Đôi vai bé nhỏ của em gần như
sẵn sàng đổ sụp trước những gánh nặng mà em đang cố tự gồng lấy một
mình.
Anh đến khi trong em gần như không còn đủ niềm tin để tiếp tục trao cho
một người, con tim em không còn đủ chỗ để dành riêng cho yêu thương và
trong mắt em lúc ấy chỉ tồn tại một người đàn ông duy nhất, người em đã
yêu gần như trọn con tim, bằng cả tâm hồn và mọi thứ mà em đang có.
Tình yêu nồng cháy nơi anh đã làm cho những hoang tàn trong em hồi
sinh, những vụn vỡ tưởng chừng không thể nào vun vén được dường như đang
tự hàn gắng lại
Anh đã phải thật khó nhọc để chạy đến gần bên trái tim em, đã thật gắng
công để làm em nhận ra rằng vẫn còn đó một chút yêu thương sót lại nơi
mình. Tình yêu nồng cháy nơi anh đã làm cho những hoang tàn trong em hồi
sinh, những vụn vỡ tưởng chừng không thể nào vun vén được dường như
đang tự hàn gắn lại. Em như được thức tỉnh sau những ngày dài tự ngủ vùi
trong bóng đêm, u mê và mụ mị với chính những mông lung nơi mình.
Đã có những lúc em muốn gạt phăng bàn tay của anh ra vì em sợ, sợ một
lần nữa phải đối đầu với một yêu thương ngược lối sai đường, sợ đôi tay
em sẽ buông lơi và trốn chạy để làm thêm một người nữa phải đau, sợ giọt
nước mắt nơi em sẽ khiến lòng ngực trái của anh phải nhức nhói, sợ trái
tim lỡ lầm của em lại phải một lần nữa bị tổn thương,... em sợ và sợ
tất cả mọi điều vì em đã từng có một yêu thương hạnh phúc ngập tràn
nhưng đau đớn còn gấp vạn lần như thế.
Em muốn anh chạy đến bên một người con gái khác có một con tim đủ đầy
và nguyên vẹn hơn em, muốn anh được sống, được mỉm cười, ngủ, thức cùng
với bao hạnh phúc bình thường giản dị của cuộc sống, muốn yêu thương nơi
anh một khi cho đi phải nhận lại gấp trăm ngàn lần.
Rồi tự nhiên lại muốn ôm ghì lấy anh thật chặt, muốn đặt bàn tay
lên ánh mắt đầy yêu thương nơi anh, muốn được vuốt mái tóc ngô ngố làm
em phải buồn cười mỗi khi nhìn thấy
Nhưng không hiểu sao em lại không đủ lạnh lùng và tàn nhẫn để đẩy anh
đi như đã từng đẩy bao người khác xa cuộc đời mình, em cũng chẳng đủ
dũng cảm để bảo với đôi tay mình rằng hãy nới lỏng yêu thương nồng nàn
của anh ra. Giọt nước mắt em lặng lẽ rơi khi nhớ về những yêu thương mà
em đã từng có với người ấy, nhưng nó lại vỡ oà khi bất chợt thấy đôi
dòng lệ ươn ướt nơi bờ mi anh.
Em tự hỏi sao cứ phải là em, vì em, do em mà bao người phải lặng thầm
lau đi nước mắt, em chán ghét chính mình, muốn tự chì chiết và làm đau
chính em nhưng chợt nhận ra một điều rằng em càng làm thế thì người tổn
thương và đau đớn nhất lại không phải là mình.
Rồi tự nhiên lại muốn ôm ghì lấy anh thật chặt, muốn đặt bàn tay lên
ánh mắt đầy yêu thương nơi anh, muốn được vuốt mái tóc ngô ngố làm em
phải buồn cười mỗi khi nhìn thấy, muốn được dựa vào bờ bé nhỏ nhưng lúc
nào cũng dành sẵn chỗ cho em khi em cần, muốn được thỏ thẻ thật khẽ
khàng vào tai anh rằng em đang rất nhớ, rất thương và cám ơn thật nhiều
tình yêu anh đã dành cho.