Ừ thì có lẽ đây là lần cuối cùng em cho phép mình được viết về anh,
được trải lòng với những nỗi niềm mà em đã cố giấu thật kỹ cho một tình
yêu thầm lặng. Em vẫn sẽ yêu thương anh nồng nàn như những ngày cũ, vẫn
nâng niu và quý trọng tình mình dù có thể một ngày nào đó sẽ phải cách
xa, vẫn sẽ nhớ, sẽ nhung tha thiết như mới buổi ban đầu gặp gỡ nhưng em
sẽ để anh vào một góc tối con tim, và chỉ có em mới có thể tìm đến, để
mỉm cười hoặc thỏ thẻ yêu thương khi cả hai thấy cần.
Em sẽ cố nén lại những cảm xúc dạt dào mà con tim em đang muốn nói, sẽ
thật khẽ khàng để gọi những yêu thương nơi em đừng cố vượt lối, xô bờ,
sẽ thật lặng yên để tình chúng ta chỉ mãi là một mối tình thầm lặng
không hơn thế nữa.
Em sẽ giữ lại những hạnh phúc, khổ đau, niềm vui hay sự tuyệt vọng đó
chỉ cho riêng mình, sẽ bảo con tim em mạnh mẽ và dũng cảm hơn để có thể
đi cùng anh lâu dài thêm chút nữa, sẽ thôi nghĩ về những ngày tháng chia
xa để tình chúng ta bây giờ sẽ đẹp và bình yên như bao người.
“Em yêu anh” ba chữ mà em đã bao lần muốn đứng trước cả thế giới để
thét gào, để mọi người phải nhìn vào hạnh phúc của chúng ta mà ngưỡng
mộ. Nhưng em chỉ có thể khẽ khàng nhỏ to điều ấy bên tai anh khi xung
quanh chỉ còn lại hai chúng mình. Ừ thì chúng ta chỉ có thể lặng thầm
đến bên nhau thế thôi, yêu thương dù có nhọc nhằn và khó khăn đến mấy
em cũng sẽ đi cùng anh cho đến cuối.
Chỉ là em sẽ không bao giờ nhắc hay nói về sự hiện diện của anh trong
đời em nữa, em sẽ cố giữ anh lại thật chặt chỉ mỗi trong lòng em thôi,
yêu vẫn yêu nhưng sẽ là tình yêu thật lặng và thật nồng nàn anh nhé.
Dù biết sẽ chằng bao giờ anh có thời gian rảnh rỗi để đọc những dòng
tâm sự dài ngoằng của em, nhưng em vẫn cứ viết và vẫn cứ mường tượng
rằng anh đang thỏ thẻ trả lời mình.
Ừ thì cho em nói ra đây một lần nữa thôi vì ngày mai anh sẽ chỉ là của
riêng em, và chỉ mỗi một mình em có quyền nghĩ và nhắc đến anh trong
chuyện tình của chúng ta.