Năm tôi hai mươi tuổi, à cho đến tận bây giờ, tôi vẫn ao ước mình là
một đứa trẻ, một đứa trẻ vô ưu vô lo, một đứa trẻ sống vì mình chứ chẳng
vì ai, một đứa trẻ có thể khóc, có thể cười chẳng cần bận tâm vì người
xung quanh. Có những đứa trẻ luôn muốn thể hiện mình là người lớn, có
những người lớn lại vô cùng thèm muốn trở lại còn bé. Khi tôi ao ước
mình bé lại, có lẽ tôi đã lớn, lớn về thể xác lẫn tinh thần, và cả những
nỗi lo âu, những nỗi đau, nỗi buồn, cứ thế mà to dần.
Năm tôi hai mươi tuổi, tôi yêu một chàng trai, yêu vô vàn, yêu đến mức
chấp nhận anh ta bên người khác, anh ta cũng yêu tôi, yêu say đắm, đến
mức anh ta bên người khác mà vẫn nói yêu tôi. Thật là một tình yêu quái
dị và oái ăm. Tôi tôn thờ anh ta như một vị thần, tôi chăm sóc, tôi quan
tâm, tôi dành hết cả tình cảm của mình như chưa từng yêu một ai trước
đó. Có người nói với tôi như thế này, tình yêu đầu chưa hẳn là người
mình hẹn hò đầu tiên, chưa hẳn là người đầu tiên mình nói “yêu”, chưa
hẳn là người đã chiếm nụ hôn đầu tiên, mà ắt hẳn đó là người mà mình
muốn tẩy xóa, muốn delete, muốn làm đủ thứ chuyện để quên nhưng người ấy
vẫn lì lợm chiếm một phần lớn trong trái tim, trong cuộc sống. Ừ, có lẽ
anh là người như vậy, anh là người tôi thấy khó chịu khi có một ai nhắc
tên anh, là một người đáng lẽ tôi phải nên ghét hơn là nên yêu, anh là
mối tình đầu nhiều ngọt ngào và đau đớn, mãi mãi là như thé và không có
gì thay đổi được. Lúc ấy chỉ mong mình bé lại, để nỗi đau gì cũng tự
nhiên qua mau, quên sạch khi có ai dỗ dành cho bánh kẹo, cho đồ chơi.
Nhưng lớn rồi, té đau rồi dù ăn kẹo cũng không thấy ngọt và ngon nữa.
Năm tôi hai mươi tuổi, lần đầu tôi cãi nhau với ba, ba hiển nhiên là
một người đã lớn, còn tôi là đứa đang lớn, nhưng với ba vẫn là một đứa
trẻ không hiểu chuyện, tôi và ba, đều là những kẻ nóng tính và ngang
ngược, tôi khóc tức tưởi, còn ba im lặng hút thuốc. Thật ra điều đáng sợ
và khó chịu nhất không phải là ai đúng ai sai, mà có lẽ là lời xin lỗi
phải nói với những kẻ có lòng tự trọng to bự như tôi. Sau trận cãi nhau
hai ngày, tội vật vã đấu tranh tư tưởng với chính mình rằng phải làm sao
để nói lời xin lỗi, tôi hối hận và buồn bã. Lúc ấy, chỉ ước mình là một
đứa trẻ, để chạy đến hét thật to rằng con xin lỗi, để rồi hai cha con
cùng cười hì hì. Nhưng lớn rồi, mọi chuyện cũng phức tạp hơn hẳn, nói
còn không được, huống hồ gì là hét.
Năm tôi hai mươi tuổi, cuộc sống không chỉ có màu hồng của tình yêu và
màu xanh tươi đẹp, mà còn màu vàng phản bội, màu đỏ đau đớn, màu tím
buồn bã và màu đen trống rỗng.
Năm tôi hai mươi, tôi biết mình đã và đang lớn cùng với những nỗi buồn…
P.S: Muốn mua một đống kẹo chocolate để ăn cho đến khi nào gắt họng thì thôi.