Một mùa Thu trở về với biết bao tháng ngày yêu thương đã lỡ. Mình em lẻ
bước trên con đường hun hút. Như một giấc mộng chiêm bao em nhìn theo
chiếc lá rụng đầy bên hiên nhà ai. Sau mỗi dấu chân Thu để lại, lòng em
bỗng trở nên hoang hoải như cơn gió mùa bay đi tìm anh, tìm những yêu
thương suốt chiều dài nỗi nhớ.
Thu và em còn lưu luyến dấu chân của cơn mưa mùa Hạ vừa ngang qua. Thu
cùng em giấu những nỗi buồn không tên trên con phố. Giấu vào những chiếc
lá cong hình hài nỗi nhớ một dại khờ, một cô đơn. Tiếc nuối những đôi
tình nhân trên phố năm xưa không còn dìu nhau trong cơn mưa.
Thu gõ nhẹ chiếc đũa thời gian với bao ước mơ khát khao yêu thương của
đời người con gái. Cuộc đời quá ngắn mà nỗi nhớ quá dài hãy cho em biết
anh nơi đâu, tình yêu đang ở chốn nào.
Thu dừng chân gom tia nắng se lại bầu trời thêm xanh ngọc. Làm cho bao
người tình si gửi gắm cảm xúc bằng ý thơ. Còn riêng em sẽ gửi gắm một
tình yêu nơi anh. Trao cho anh một tình yêu nồng cháy hơn cả những lời
em nói.
Thu giấu anh thật kỹ, em chẳng thể tìm ra. Hãy cho em thấy và gần bên
anh. Em sẽ thật can đảm và dũng cảm để cúi xuống nhặt và nâng niu lấy
hạnh phúc nếu nó đang thật gần và ở ngay dưới chân mình.
Anh sẽ là tình cuối dìu em qua những Thu tận cùng. Trái tim yêu sẽ
không còn khoảng cách của thời gian và không gian. Không gì có thể chia
cách tình yêu đôi mình. Chim sẽ không thể rời cánh mà bay, cây sẽ không
thể thiếu cành. Chúng ta không thể thiếu vắng nhau trên bước đường đời.
Anh sẽ là tia nắng đầu tiên chiếu sáng trên vùng cỏ em xanh mềm mại. Ta
kề vai đôi mái tóc ngắn dài, ta bên nhau trao từng nồng nàn từng hơi
thở. Ngôi nhà mà chúng ta mơ ước sẽ ấm áp đầy ắp tiếng cười hiền của trẻ
thơ.
Xin mùa Thu đừng xóa vội những dấu chân tìm đến yêu thương. Để đường
tình duyên sẽ đưa lối trái tim yêu kề bên nhau. Cho những đôi tình nhân
hạnh phúc trong tình yêu. Cho anh và em sống những ngày tháng để mà yêu
nhau… Cuộc sống này có bao lâu mà hờ hững, yêu tha thiết thế vẫn còn
chưa đủ...