Nắng thôi ru vũ khúc mùa Hạ nóng bỏng lời ca, chút hanh hao theo gió về mang nặng niềm hoang hoải xa xôi…
Chia ly đang lấp ló, rình mò và bật mình ngân lên lời tiễn biệt xót xa.
Dấu chân nào vẫn còn hằn trên bờ cát tháng năm? Ngón tay nào vẫn còn
níu kéo những hờn giận yêu đương? Và gương mặt nào vẫn đọng lại nụ hôn
êm trên đôi má người thiếu nữ thơ ngây?
Hạ cố neo mình trên bến đỗ thời gian, đậu vào bờ kí ức sắp chìm vào
quên lãng. Hạ tỏ ra đỏng đảnh, kiêu kì như cô thiếu nữ hờn dỗi, trút hết
cái nắng gay gắt, thiêu đốt cả đất trời. Cả mây cũng sợ, lẩn trốn đi
xa. Bầu trời còn lại màu xanh chói chang nhìn đau cả mắt. Nắng giương
mình hít hà ngọn lửa đam mê. Cành hiu hắt lá, rũ nhẹ như đôi mái tóc
buồn…
Bên kia vệ đường, phượng đã thôi đi sắc đỏ ngày ào. Từng đóa hoa tàn lả
tả rơi, đáp đến mặt đường đất khô cằn bực bội. Một cơn gió vu vơ bất
chợt thoảng qua, hoa bung mình tróc thành từng cánh vỡ, bay đến tận nơi
nào…
Tiếng đàn xa lạ hắt lên một nỗi buồn đăm đăm. Ai đó ngồi bên thềm cũ,
sờ soạng mái tường mờ rêu của những mùa Hạ cũ mà tiếc nuối bâng quơ.
Mảnh rêu nhỏ dại khờ vội tách ra, vỡ vụn, xốn xang…
Chiều nay, cơn mưa Thu giành giật ghé qua. Hạ vùng sức cưỡng lại. Đất
trời quay cuồng trong trận chiến khủng khiếp ngày giao mùa. Gió thổi
từng đợt, ào ạt như muốn cào xé nơi này. Hơi nóng bốc lên, hòa lẫn mùi
phượng khô, cỏ khô nồng nàn. Tội nghiệp mấy cụ cây già, đưa mắt nhìn lũ
lá con bay đi vội vã, lá xanh lẫn lá vàng, cành cây trơ trọi xác xơ. Hạ
bực mình, giằng xé bầu trời. Mây đen kịt mà chưa trút nổi một hạt mưa,
dù bé tí ti. Cứ thế, gió vẫn cứ thổi, mây vẫn cứ đen, sức nóng vẫn cứ
sùng sục ngạt ngào.
Và rồi, dường như Hạ đã nhún nhường…
Giọt mưa đầu tiên, rơi rơi, lộp độp, lộp độp…
Tiếng mưa vỡ vụn trên mái hiên nhà! Mưa! Mưa! Mưa thật rồi!
Mưa xối xả trút nước, rũ hết cái nắng tháng Bảy gắt gao để độ vài ba ngày nữa, nàng Thu dọn về.
Hạ gom tất cả vụt mất, không cưỡng cầu chi nữa, không quên lấy đi hạt nắng quí báu cho riêng mình.
Và Hạ ra đi như đã từng…
P/s: Cho những ngày nắng xốn xang, cho những ngày mưa bất chợt và cho
mùa Hạ sắp sửa vứt áo ra đi. Bốn mùa là thế, đến rồi lại đi, chỉ để lại
nhân gian một nỗi buồn đến tận thiên thu…