Em gấp cuốn nháp làm việc, xếp gọn lại chú ốc ở trên bàn. Viết.
Chú ốc gai góc ở góc bàn phía bên
trái. Em để đó, để nghe sóng biển. Biển gắn liền với em và nhiều kỉ
niệm khác mà em không thể quên. Từ ngày nhỏ xíu, bố em đi biển suốt,
công việc của bố là khảo sát an toàn đường biển mà. Đến khi bố nghỉ hưu,
thỉnh thoảng đi biển với bố thấy cái nhìn xa xăm của bố về biển, chắc
em cũng đoán được ít nhiều tình cảm của bố dành cho biển. Biển là nơi mà
em tập bơi, vùng vẫy, vượt qua cái sự sợ hãi của chính bản thân mình.
Và một chiều biển đầy gió ngày Hè tháng Tám, hoàng hôn biển cũng thật
đẹp nhưng là ngày mà em khóc, đau đớn và an nhiên. Đau trong tim vụn vỡ
vì đọc được mail của anh gửi... Tạm biệt mối tình đầu của em. An nhiên
vì sẽ mong trái tim anh sẽ tìm được cô bé khác hiểu anh hơn.
Em,
anh và cô bé bạn gái anh. Thật lạ, gặp nhau vào một ngày. Em cũng chẳng
biết được đó là vào buổi sáng, trưa hay tối. Em chỉ nhớ rõ nhất rằng,
em và cô bé rất hợp nhau, hai chị em nói chuyện, cười tíu tít, chẳng có
một ái ngại hay là "ghen" gì cả. Cùng nói chuyện và cùng cười như những
người bạn thân gặp nhau. Không hề để ý rằng, ngày xưa của ngày xưa, em
thích anh như thế nào. Và chuyện ngày xưa cũng dường như chẳng quan
trọng quá đỗi vì thực tại anh hạnh phúc khi ở bên cô bé ấy và em cũng
vậy, cũng bình yên nơi tâm hồn của mình, không suy nghĩ quá nhiều về quá
khứ. Không phải vì em quên mà bởi vì em trân trọng chính những tình cảm
đó. Cuộc gặp của anh, cô bé đó và em là giấc mơ tối hôm qua của em.
Choàng
tỉnh giấc, ngồi thẫn thờ một lát, em chẳng hiểu tại sao mình mơ về anh
và vui như thế. Nghĩ lại những giấc mơ về anh từ trước. Hầu như, có lúc
nào có sự kiện quan trọng nào với em trong cuộc đời em thì lúc đó em lại
mơ về anh. Không còn là giấc mơ nước mắt chia tay, cũng không còn là
giấc mơ của nhớ nhung day dứt, mà là giấc mơ của niềm vui, của san sẻ
tình cảm và giãi bày những câu chuyện đời thường nhất của những người
bạn thân nhất mới có thể hiểu và cảm nhận.