Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Chiều nay không có mưa bay

Một buổi chiều lặng lẽ, không nắng, không mưa, chỉ có những đám mây phiêu lãng và những cơn gió nhè nhẹ thổi vào tâm hồn trống rỗng của em.
Chúng ta chia tay bao lâu rồi anh nhỉ?
Em cũng không biết nữa, có lẽ là cũng khá lâu rồi, em đã thôi đếm thời gian từ ngày xa anh, cũng thôi chờ đợi những tin nhắn, những cuộc điện thoại từ một số điện thoại rất quen mà cũng rất lạ, chỉ có những giấc mơ về anh, những nỗi nhớ mơ hồ là thường trực ám ảnh em trong mỗi bước đi.
Đêm hôm qua em lại nằm mơ thấy anh, anh ôm em nhưng sao em thấy không ấm áp nữa, vì đó là giấc mơ, hay vì bây giờ anh đã quá xa cuộc đời của em? Em nghĩ chắc là vì, vòng tay ấm đó không còn dành cho em nữa, nó đã thuộc về ai kia xa lạ với em, nhưng gần gũi với anh. Em giật mình tỉnh giấc và lại trải qua thêm một đêm với đôi mắt vẫn ướt, và cảm giác hụt hẫng vẫn còn đầy.
Em nhớ nụ cười trêu đùa khi em đột nhiên diện đồ nữ tính, em nhớ ánh mắt giận dỗi mỗi lần em bắt anh chờ, em nhớ cái mũi sụt sịt của anh những ngày trời mưa trở lạnh, em nhớ đôi môi ngọt ngào như kẹo chocolate, thứ kẹo em rất ghiền. Chà, em lại như thế rồi, em lại nhớ anh quá nhiều rồi. Phải làm sao để có nụ cười của ngày mưa rơi năm nào đây anh?
Em biết tiếc nuối những gì đã qua, những gì không thuộc về mình là một chuyện vô cùng ngu ngốc. Thật sự có những lúc em muốn lẩn trốn khỏi thế gian này, khỏi anh và khỏi những kỉ niệm đang vây quanh em. Nhưng đáng tiếc rằng, dù có cố gắng trốn tránh như thế nào thì em vẫn ở đây, ngay giờ phút đó, ngay khoảng khắc này, ngay lúc mà anh nói không thể ở bên em nữa. Em vẫn mắc kẹt ở ngay lúc đấy mà không thể nào thoát ra được. Liệu anh có như em, có khi nào nhớ đến hay hổi tiếc về những chiều mưa bên nhau không?
Chiều nay không có mưa bay ướt trên vai áo của em và anh, chiều nay cũng không còn được thấy đôi mắt anh hay cười như lúc xưa. Chiều nay không mưa nhưng góc phố nhỏ vẫn buồn vì vắng bước chân quen thuộc đã từng đi qua không đếm xuể bao nhiêu lần. Chiều nay không có mưa rơi, và em lặng im nhìn lên khoảng trời xanh ngắt, lặng im nhìn anh bước bên ai vui vẻ nói cười, lặng im bước từng bước một mình đơn độc, lặng im nghe ướt đôi vai mặc dù mưa đã không còn rơi nữa.
Vẫn biết em và anh sẽ mãi mãi là những người chỉ bước qua đời nhau rồi xa nhau như những cơn mưa mùa Hè bất chợt đến rồi bất chợt đi. Nhưng em vẫn yêu cơn mưa mùa Hè ấy vô cùng, yêu vô cùng anh ạ, dù không thể tìm được cơn mưa ấy lần nữa.
“Mưa là khúc hát, mưa là năm tháng
Còn anh là những nhớ mong của đời em”