Xe chuyển bánh bắt đầu rời xa, dáng chị gái mất hút và Hà Nội nhỏ dần,
rồi chìm vào những đám mây bồng bềnh đang trôi. Không biết còn nhiều dịp
để quay lại với Hà Nội không?
Nhớ ngày đầu đến với Hà Nội, một mình rong ruổi lạc lõng trên những con
đường. Lúc đi đến công ty thì rất đúng giờ mà lúc về thì luôn muộn,
mình cứ rúc con ngựa sắt vào khu phố cổ, lòng vòng hết ngõ này tới ngõ
khác, khoảng một tiếng sau mới ra được đúng con đường đã biết. Nghĩ lại
thấy mình thật ngờ nghệch và buồn cười...
Nếu tự hỏi lòng mình có yêu Hà Nội không thì thành thật mà nói mình
không cảm tình nhiều với Hà Nội. Có thể mình không sinh ra ở đây, không
lớn lên ở đây nên không thể cảm nhận hết hơi thở của Hà Nội. Mỗi ngày
đi làm nào là ùn tắc, bụi xe, người đông nhung nhúc… mình mệt với cảnh
đó. Nhưng đọc trong cuốn sách “Blog về Hà Nội” mình cảm nhận được đâu đó
vẻ đẹp tiềm ẩn của Hà Nội, và mình thấy câu này rất đúng “Hà Nội xưa
nay vẫn vậy thôi, chỉ có con người làm cho hình ảnh bên ngoài của nó
thay đổi”. Có nghĩa là Hà Nội vẫn luôn đẹp, chỉ có con người làm nó đẹp
nhiều lên hay ít đi...
Với mình, lưu luyến Hà Nội nhất là những người thân yêu của mình vẫn
đang ở đó. Xa Hà Nội có nghĩa là xa người thân yêu… Sẽ không còn mỗi sớm
đi làm được mẹ chuẩn bị sẵn cho một bữa ăn sáng ngon lành, rảnh rang
ngắm vuốt đầu tóc váy áo. Mỗi khi đi làm về sẽ không còn được nghe những
câu chuyện không gì có thể làm vẩn đục của Gà gô thông minh, mỗi tối
không còn được nô đùa với Cá sấu đanh đá hay ăn vạ... Có cái gì đó nhói ở
trong lòng...
Và nơi con đường mình đã qua, có những người anh, người chị, người bạn…
luôn giúp đỡ mình rất nhiều. Đôi khi mình tự hỏi “mình chưa giúp được
ai điều gì, sao lại có quá nhiều người giúp mình thế nhỉ”. Mong rằng
trái đất tròn, và có dịp nào đó mình có thể trả nợ tri ân. Thân thiết
với nhau được hay không đôi khi nó còn phụ thuộc vào cái duyên, có những
người mình không có cơ hội để gắn bó bởi cuộc sống có muôn ngàn ngả
đường và mỗi người lại chọn một hướng, nhưng những gì họ đã làm luôn
khắc trong lòng mình hai chữ nhớ ơn. Nhưng đôi khi, với số ít người mình
tự cho phép đặt vào cái phần gọi là lãng quên…
Xe cứ xa dần và những ý nghĩ, cảm xúc cứ miên man theo. Hình ảnh Hà Nội
khép lại. Bao nhiêu khó khăn với những bước chân chập chững ở mảnh đất
hoàn toàn mới mở ra trước mắt. Lại một sự bắt đầu. Phải đối diện và đón
lấy, vì đó là sự lựa chọn của chính mình. Cuộc sống luôn không toàn vẹn,
người ta được cái này sẽ mất cái khác .
Mỗi khi trời bắt đầu giông bão, trước cơn giông bão cát thường bay mù
mịt, cây lá ngả nghiêng. Mình nhìn những đồ vật lảo đảo theo bão gió có
một cảm giác sợ hãi vô cùng. Phản ứng của mình thường nép lại. Nhưng hôm
nay thì khác, mình ngẩng lên trời, hứng lấy cơn gió ấy – mình cảm thấy
không đến nỗi không chịu được. Mình biết chắc rằng, cơn giông sẽ đến
nhưng rồi cơn giông cũng sẽ đi...
Vậy thì, vui vẻ và cố gắng thôi. Công việc mới sẽ áp lực hơn rất
nhiều, cuộc sống mới sẽ áp lực hơn rất nhiều ,cứ coi đó như một cơ hội
để mình cứng cỏi và khôn lên. Đất Cảng hiện ra, không chỉ hoa phượng đỏ
rực góc trời mà hoa điệp vàng cũng khoe sắc chói nắng, lác đác lại có
màu Bằng Lăng tím như cân bằng dịu lại. Mắt mở tròn với những ngạc nhiên
mới mẻ. Mảnh đất mới rồi sẽ thành mảnh đất quen...