Bỗng nhiên ta muốn hỏi số phận rằng “ta còn bao nhiêu thời gian nữa để
sống?”. Giá mà ta có thể biết trước cái ngày định mệnh ấy thì hay biết
bao. Nếu biết ta sẽ hoàn thành những việc mình còn dang dở, sẽ cười thật
nhiều mỗi ngày để cuộc đời ta bớt nhạt như những ngày qua, sẽ yêu
thương ai đó một cách trọn vẹn và đủ đầy hơn bao giờ, sẽ nắm lấy bàn tay
và giúp đỡ, chở che bao người khi ta còn có thể, sẽ cho đi những gì ta
có mà chẳng cần phải chờ mong để nhận lại điều gì, sẽ… ta sẽ làm mọi thứ
nếu như ta thấy điều đó là cần thiết, bởi một ngày ta chết đi thì ta
chẳng còn có thể làm gì.
Ừ thì có lẽ ta sẽ ôm mẹ ta một lần thật chặt dù mẹ có cố vùng để thoát
khỏi vòng tay bé nhỏ nơi ta, sẽ thật nhẹ nhàng, nghiêm túc để hỏi rõ
ràng vì sao mẹ chẳng thương ta nhiều như những đứa con khác của mẹ, và
dù câu trả lời của mẹ có là gì đi chăng nữa thì trong lòng ta mẹ vẫn là
một người mẹ kính yêu vô bờ.
Ta sẽ vùi đầu vào lòng nội mỗi ngày, sẽ ôm và sẽ hôn là bờ má đã nhăn
nheo vì tuổi già sức kém. Ta muốn nói thật nhiều để nội biết rằng trong
tim ta nội không những là một người bà đáng kính mà còn là một người mẹ
hiền dịu vô cùng. Chính nội đã xoa dịu và mang ấm áp đến cho tâm hồn ta
mỗi khi nó bị tổn thương. Cám ơn nhiều lắm những yêu thương mà nội đã
cho ta để ta biết mình vẫn còn có bàn tay ai đó chở che, nâng đỡ.
Mà có lẽ cuộc đời ta chỉ cần có bao nhiêu đó thôi là đủ, đôi khi
sống dài, sống lâu con người ta càng thêm mỏi mệt với đời. Bởi lẽ với
ta cuộc sống vốn dĩ cứ vô thường như thế mà thôi.
Ta sẽ chạy đến bên cạnh ba ta, người đàn ông làm ta thất vọng nhưng
cũng làm lòng ta xót xa vô cùng. Khi đó chắc ta sẽ đủ dũng cảm để bảo
với ba rằng “con yêu ba”, ba tiếng mà ta đã bao lần muốn nói nhưng rồi
lại chỉ dám giấu nhẹm vào trong. Và có lẽ ta cũng sẽ ôm ba thật chặt một
lần sau cuối để cảm nhận một tình cảm cha con nồng đậm là như thế nào.
Rồi ta sẽ đến bên người đàn ông mà ta yêu, người ta có thể hy sinh tất
cả chỉ để đổi lấy nụ cười bình yên trên gương mặt của người ấy. Ta sẽ
yêu thương người ấy với mọi thứ cảm xúc còn lại trong trái tim, sẽ trao
về cho người ấy tình yêu nồng nàn và thiết tha nhất có thể, sẽ nắm lấy
bàn tay, hôn lên ánh mắt, bờ môi, rồi sẽ ôm người ấy chặt thật chặt một
lần sau cuối. Ta sẽ bảo rằng yêu, rằng thương và sẽ tôn thờ tình yêu ấy
cho đến khi ta trút hơi thở cuối cùng.
Và khi ta chỉ còn lại một ngày để sống, ta sẽ chạy đến bên người đã
lặng thầm yêu thương ta, sẽ nằm trọn trong vòng tay người ấy để chờ đợi
giây phút ta từ giã cõi đời, sẽ dùng sức lực còn lại cuối cùng trong ta
để lau đi giọt lệ trên khóe mi người ấy, sẽ để người ấy ôm ta, hôn lên
bờ môi đã không còn hồng hào như bao ngày, sẽ đặt trái tim đang yếu đuối
theo từng nhịp thở của ta cận kề với những ấm áp nơi con tim của người
ấy. Và trước khi vĩnh viễn từ giả cõi đời ta sẽ nắm lấy bàn tay của
người ấy thật chặt thay cho lời “em sẽ mãi mãi thuộc về anh kể từ hôm
nay”.
Mà có lẽ cuộc đời ta chỉ cần có bao nhiêu đó thôi là đủ, đôi khi sống
dài, sống lâu con người ta càng thêm mỏi mệt với đời. Bởi lẽ với ta
cuộc sống vốn dĩ cứ vô thường như thế mà thôi.