Ngẫm đi ngẫm lại thời gian trôi qua mau thật, mới đó mà ta đã hai mươi
lăm xuân xanh rồi đấy. Nhớ lắm cái thời còn cắp sách đến trường, hẹn hò
trốn học cũng lũ bạn ra công viên đá banh, dầm mưa hoặc ngồi hàng giờ
trên đồi cỏ chỉ để ngắm mặt trời lặng. Nghĩ mà ước gì ta có thể quay lại
cái thời điểm ấy, thời điểm mà mỗi lần đi đâu tổng sỉ số cũng không bao
giờ dưới mười người.
Sáu năm cách biệt, mỗi đứa một ngã rẽ riêng cho cuộc đời mình, có đứa
thành công rực rỡ, có đứa thất bại não nề, nhưng thỉnh thoảng gặp nhau
ai nấy vẫn nồng nhiệt vào cuộc vui như hồi ấy mà bỏ lại tất cả muộn
phiền sau lưng.
Mỗi lần nhận được một tấm thiệp hồng thì lòng ta lại có một cảm giác vô
cùng kì lạ. Ừ thì có lẽ ta buồn vì một người nữa lại có một bến dừng
riêng và sự chia xa bây giờ mới thật sự là cuộc chia ly đúng nghĩa.
Còn ta đến bao giờ mới thật sự có một chốn để ta dừng chân, để lòng được bình yên và ấm áp mỗi khi ta thấy cần?
Ta đã ở lại và tiễn biệt biết bao nhiêu người ra đi, có người đi mang
trong lòng hạnh phúc dâng trào nhưng ngày trở lại chỉ mang về một con
tim tan nát, nhưng cũng chẳng ít kẻ ra đi và vẫn đang đắm chìm trong ấm
êm và mật ngọt như ngày đầu.
Thêm ba nhỏ bạn trong nhóm ta sắp lên xe hoa nữa rồi đấy. Vậy là chỉ
còn lại một mình ta, để rồi những lúc chán chường, cô đơn ta chẳng còn
có thể tìm ai để sớt chia, san sẻ, cũng sẽ chẳng có những cuộc hẹn bất
ngờ để cà phê, hủ tiếu gõ hay ốc đêm nhậu nhẹt như bao ngày, và mỗi lúc
không muốn đi đâu đó một mình thì chắc ta lại phải ở nhà để gặm nhấm nỗi
cô đơn rồi đây.
Ai cũng có bến đỗ riêng cho mình rồi, dù bến đỗ ấy có mang lại niềm vui
hay nỗi buồn cũng thế, còn ta đến bao giờ mới thật sự có một chốn để ta
dừng chân, để lòng được bình yên và ấm áp mỗi khi ta thấy cần? Chẳng
biết nữa, vì có lẽ con tim của ta đã thật sự ngủ yên trong lòng ngực, dù
cho nó có dậy sóng thì những con sóng nhỏ bé ấy cũng không thể xô bờ để
đẩy yêu thương trong ta ra khơi.
Thôi thì ta cứ là người ở lại sau cùng, là người đơn độc nhưng vẫn mạnh
mẽ và không bao giờ phải đau đớn vì tình yêu. Và ta chỉ mong những
người ra đi về bên kia dòng sông sẽ được hạnh phúc thật trọn vẹn.