Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Kiểu như,...Em!

Lâu rồi không đi xe bus…nên quên mất cảm giác ngồi xe bus thảnh thơi ngắm phố.
Ngồi xe bus thấy mình nhẹ nhàng chìm đắm trong không gian phố phường….được ngắm từng ánh đèn…được ngắm từng hàng cây.

Xe bus…không bụi bặm, không bon chen giữa phố phường ngược xuôi. Đi xe máy…thấy ghét thế những lúc đèn đỏ…ghét tắc đường, ghét người chen lấn chỉ để cái bánh xe mình nhích thêm một tý. Thế mà ngồi xe bus lại mong đi chậm một chút, lại thấy sao không có nhiều ngã rẽ hơn, lại mong sao không dừng thêm một chút nữa…một chút nữa thôi…để được ngắm con đường thân thuộc thêm một chút.
Có lẽ vì hôm nay ngồi xe bus đúng tuyến xe ít khách nên thoải mái chăng….???

Hoặc, cũng có thể là…sống vội quá nên quên. Con đường ấy, góc phố ấy…ngày ngày vẫn thế…nhưng vội giờ làm, vội đèn đỏ,…rồi tỉ tỉ những thứ vội khác để rồi quên, sống và làm theo bản thức.

Hoặc, con người ta cũng thật lạ cứ quên quên nhớ nhớ vô tình. Sống rồi mỗi con người cứ tự đeo cho mình nhiều hơn một cái mặt nạ. Để có những ngày, cảm xúc cứ trôi…buồn vui chẳng hẳn.

Tôi thích quan sát mọi người…trên một tuyến xe bus chật chội, tôi thấy những cô cậu sinh viên…balo vai lệch như tôi của 2,3 năm về trước, một chị có lẽ cũng là nhân viên văn phòng, nhẹ nhàng trong chiếc váy hoa…nhưng hình như đôi mắt nhuốm màu buồn…Lên xuống, xuống lên…để đến được nơi người ta muốn đến, ai cũng vội vã…đến anh phụ xe cũng: “Nhanh chân lên, nhanh chân lên…”

Tôi vẫn cứ thấy mình thật lạ. Tự làm mình mệt, tự vẩn vơ trong mớ suy nghĩ cũng vẩn vơ không kém.

Kiểu như, tôi thích một mình, thích cảm giác café một mình, đơn độc trong một góc nhỏ, quán nhỏ, ngách nhỏ của Hà Nội như những câu chuyện mà tôi đọc được. Nhưng tôi lại sợ cảm giác lẻ loi, cảm giác như tất cả mọi ánh mắt đều đăm đăm hướng về tôi. Dù thực, chỉ là do tôi khéo tưởng tượng mà thôi. Vì thế, tôi chỉ đi café khi tôi có nhiều hơn “một mình”.



Kiểu như, bạn bè tôi vẫn hỏi: “Đang yêu ai rồi?” Câu trả lời thường là: “Yêu nhiều!” và cười toe. Tôi muốn yêu và được yêu nhưng tôi vẫn tự tạo ra khoảng cách, tôi vẫn xây một bức tường lớn với người khác để tôi được núp trong an toàn. Tôi biết tôi phiến diện, bảo thủ và bướng bỉnh. Nhiều khi, huyên thuyên câu chuyện với bạn bè…tôi không thấy tiếc cho những người đã đi qua tôi, đưa tay cho tôi nắm…rồi tôi để bàn tay ấy lạc giữa không trung. Tôi tiếc nhiều hơn cho tôi, chính tôi đã không cho mình và người khác cơ hội. Không hiểu nhau thì làm sao mà yêu thương? Nhưng chưa kịp hiểu thì tôi đã đóng sập cánh cửa lại, bỏ mặc những lạc lõng còn chưa kịp gọi tên.

Kiểu như, tôi thích uống café. Nhưng chỉ là nâu nóng, chỉ là G7 vào mỗi sáng đi làm. Chẳng khi nào tôi thử Đen đá, thử Wake-up, hay uống Nes trên văn phòng. Tôi thích nước ngọt nhưng chỉ là C2, chỉ là màu vàng…không khi nào tôi thử vị táo, vị dâu…Tôi vẫn cứ lạ lùng và cố chấp như thế.

Kiểu như, tôi thích một người. Có thể người ấy biết hoặc không biết. Chỉ là tôi thích khi trên friendlist ở facebook của tôi, avatar của người ấy (chẳng biết vô tình hay hữu ý) chỉ ở duy nhất một vị trí, nơi mà tôi dễ nhìn nhất. Và mỗi khi onl facebook, chỉ cần vẫn thấy nick đó ở đó là tôi thấy an tâm. Chỉ là tôi thích cảm giác người đó bên tôi, quan tâm tôi…vậy thôi! Bạn tôi nói: “Nếu khoảng cách giữa tôi và người đó là 1000 bước, sao tôi không dũng cảm bước trước một bước về phía đó, để người đó bước tiếp những bước còn lại ?”. Còn tôi cứ cố chấp nghĩ rằng: Nếu khoảng cách giữa tôi và người đó là 1000 bước, nhưng nếu mãi cứ là 1000 bước, thì tôi sẽ mãi giữ khoảng cách ấy để chúng tôi đi bên cạnh cuộc đời nhau. Hơn là, nếu tôi bước một bước…và người ấy quay đi và bước về phía không nhau. Chỉ đơn giản là tôi thích thế.!

Kiểu như, tôi thích ngủ ở nhà mình với cái gối đó, giường đó. Dù có đi chơi, đi liên hoan về muộn 1,2h sáng…tôi vẫn mò về nhà và rất hiếm khi ngủ ngoài. Tôi bốc đồng, nhưng lại rất lười thay đổi. Đã là thói quen thì rất khó để từ bỏ.

Kiểu như, tôi vào một chatroom nhỏ. Ở đó, không ai biết tôi, với nhiều cách nói chuyện khác nhau. Họ tò mò về giới tính của tôi...một kiểu ẩn mình rất thú vị. Chắc khi nào họ biết tôi, họ sẽ rất ngạc nhiên. Tôi thích thế...nếu không có tò mò...không có gì để khám phá, tìm hiểu...mọi thứ sẽ vô vị quá.

Kiểu như, tôi thích thế giới ảo. Ở đó, tôi là tôi, rất thật lòng. Như tôi onl facebook cả ngày nhưng rất hiếm khi để nick sáng. Chỉ im lìm, lặng lẽ cập nhật những hình ảnh, status của mọi người, xem những cái tôi quan tâm. Tôi không thích kiểu làm quen nhàm chán: ở đâu? làm gì? bao tuổi...?

Kiểu như, tôi thích viết. Viết những thứ linh tinh, khó hiểu, không đầu không cuối. Cảm xúc mà…có mấy khi tìm được bắt đầu và kết thúc đâu. Tôi viết cảm xúc theo cách tôi muốn, diễn đạt chúng bằng những con chữ nhỏ trên trang giấy trắng. Như lúc này, viết khi cảm xúc trọn…hiểu cũng được, không hiểu cũng được…đôi khi rất nhạt, lần giở lại những trang viết cũ…thấy lòng bình thản hơn rất nhiều.

Kiểu như, đời vốn rất lạ, con người càng lạ…cứ mặc sức lướt qua nhau…vội vàng như thế. Duyên may và Chọn lựa…đâu thể biết đúng sai.

P/s: Cảm xúc không đầu không cuối, hâm hấp cuối ngày.....!