Mùa hè năm 2013, lãng đãng Hà Nội mùa hoa sấu bay, lòng tôi lại nao nao những cảm xúc khó tả. Mùa hè ở Hà Nội cũng nắng, cũng nóng nhưng không phải là cái nắng rực rỡ, chói chang, cái nắng khiến người ta khó chịu, bứt rứt, cái nắng nguôi ngoai một đời mãi không quên như ở miền Trung, nơi tôi một thời sinh ra và lớn lên. Nhiều người thích mùa thu bởi cái dịu dàng, cái nắng thu ngọt ngào cùng cơn gió se se lạnh thổi bay những chiếc lá vàng trên những con đường rợp tán cây, đẹp như những câu chuyện cổ tích. Nhiều người thích mùa xuân, phải chăng là mùa của sự thanh mát, tươi mới. Có những người lại thích mùa đông, bởi cái lạnh, cái rét, nhưng là cái rét ngọt có những cơn gió hanh hao tê buốt, có những cơn gió luồn lách vào từng ngóc ngách của Hà Nội để dù ở đâu cũng cảm thấy tê tái, và ở đâu cũng khao khát tìm được một hơi ấm nào đó sưởi cho lòng mình. Còn tôi, tôi thích cái nắng đầu hè của tháng tư, phải chăng cũng bởi tôi sinh vào mùa hoa loa kèn tinh khôi, cái mùa lá sấu nhuộm vàng trên những con phố.
Một trong ba năm cấp 3 thế là đã kết thúc. Và có lẽ cũng chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ bước ra khỏi cánh cổng trường đã từng là mơ ước, là hoài bão trong những năm tháng cấp hai này.
Trở về những năm tháng trước cấp 3, cũng còn nhiều điều đáng tiếc, cũng đã từng thấy chán nản, cũng buồn vì nhiều thứ nhưng cũng thật tuyệt vời và cũng "dữ dội" biết mấy ...
Ngày mẫu giáo cứ ngỡ như mới ngày hôm qua thôi, ngỡ như cái cơn gió nhè nhẹ thoáng qua nhưng có lẽ đã in đậm trong kí ức của tôi, có những điều đã trôi vào quên lãng nhưng có lẽ nó vẫn ở sâu thăm trái tim, một ngày nào đó sẽ ùa về ào ạt, mạnh mẽ, dữ dội ... rồi phải chăng cũng lại chợt đến chợt đi ..
Rồi những năm tháng tiểu học có lẽ lúc nào cũng làm tôi mỉm cười mỗi lúc nghĩ lại. Nhớ mãi những buổi trưa hè nắng cháy da, cái nắng gay gắt cháy bóng của miền Trung, cái nắng khiến ta nguôi ngoai mãi không quên. Nhớ những trận mưa rào cùng lũ bạn lít nhít chạy ào ra sân tắm mưa để rồi lại bị quất mỗi đứa một roi. Nhớ mãi những buổi chiều trốn bố mẹ không chịu về nhà, mỗi đứa tay lại cầm một cái sào, chạy vòng khắp xóm, khắp phố, hễ nhà nào có mấy quả xoài xanh bé tí xỉu cứ lủng lẳng trên cây, là chúng nó lại lao vào xúm xít hô hào chọc phá ... Bây giờ lên cấp 3 rồi, tôi cũng đã rời xa đám bạn ngày nào, những ngày hè không còn là ngày tháng rong chơi cùng bạn bè nữa mà là những buổi học hè, những kì thi cứ chồng chất . Tôi bây giờ khó có thể tìm lại những thú vui ngày xưa ấy, đã hơn 2 phần 3 chặng đường học hành, bây giờ tôi không thể cứ vô tư, vô lo, vô nghĩ. Nói thế thôi chứ có kể đến mẫu giáo hay tiểu học hay trung học thì ai chẳng muốn học giỏi nhất lớp, chẳng ai là không muốn làm mát lòng bố mẹ, và có lẽ phải kể đến cái vụ mà tôi hận nhất thời tiểu học là không được đi thi học sinh giỏi, cái điều mà lẽ nhiên tôi phải làm được nhưng cuộc sống cứ thế thôi, chẳng phải lúc nào cũng như ta vẫn tưởng. Nhưng kể ra thì 10 năm đèn sách tôi cũng có đạt được thành tích gì cao siêu đâu, âu cũng vì ... giốt mà cứ thích tưởng bở
Và những hồi ức đẹp đẽ đó vẫn chẳng thể chống lại sự mạnh mẽ của thời gian ...
Năm 12 tuổi, gia đình tôi chuyển đi nơi khác, thời đó internet cũng chẳng thịnh hành như bây giờ, tôi ra đi và chẳng giữ được một liên lạc nào với những cái đứa chết dẫm ấy. Cũng bởi ngày hôm đó là buổi học cuối cùng của lớp 5, tất cả mọi người đều phải chia tay nhau nhưng chúng nó vẫn có thể gặp nhau ở trường cấp 2, còn tôi thì không.
Lớp 6, tôi bước vào một môi trường mới, toàn những người lạ lẫm. Và cũng chẳng có điều gì mà tôi còn luyến tiếc nơi đây cả, lớp 7 tôi chuyển trường và gắn bó với nó những 3 năm cấp 2. Tôi có những người bạn mới, có đứa bạn thân Gia Hân mà trưa nào tôi cũng lẽo đẽo theo về nhà, lục tủ lạnh, bày ra đủ món ... Và tôi thì lúc nào cũng là quân sư máy lạnh cho những phi vụ tỏ tình điên rồ của nó.
Nhớ những ngày cấp 1, bố mẹ lúc nào cũng ca thán: " Ở lớp con có bạn thân không "
Tôi hớn hở " Không mẹ ạ, con chơi với tất cả các bạn, bạn nào con cũng thân hết "
" Con phải có bạn thân chứ " ....
Cấp 2 rồi cấp 3 " Con chỉ chơi với Gia Hân thôi à" .... " Con chỉ chơi với Thiên Di thôi à" ... " Con phải hòa đồng với tất cả các bạn "
Tôi thở dài, thời gian thì vẫn cứ trôi chẳng chịu chờ đợi ai cả, và cái lớp học của tôi thì cũng thay đổi theo năm tháng, hồi cấp 1 thì lúc đấy ai cũng ngây thơ, chẳng màng đến 2 chữ " bạn thân " gì cả, sau này lớn lên, thì không phải ai cũng chơi được và cũng bởi tôi không phải là mẫu người hướng ngoại
Lại nói đến chuyện tình cảm, ngay cả bây giờ khi đã 17 tuổi đến nơi rồi, tôi vẫn chưa có một mối tình vắt vai, chưa yêu ai, chưa tỏ tình, và thất tình là chuyện không thể nào rồi nhưng đương nhiên là tôi đã thích rất nhiều người, anh học khóa trên, thằng bạn học cùng lớp, hay chỉ là anh chàng đẹp trai nào đó mà ánh mắt của tôi vô tình chạm đến. Mấy đứa bạn thân thì đứa nào cũng kêu, sao mày không thử yêu một lần, có chết ai đâu mà mày lo. Lại sự ca cẩm của mấy bà già, đơn giản là không thích thì yêu sao được. Nghĩ lại thì những người tôi thích cũng đâu có thích tôi, có thể là tôi chưa bày tỏ, nhưng thực sự cái mức độ tình cảm đó cũng chỉ như một cơn gió mát hiếm có vào mùa hạ, lướt qua nhè nhẹ, thổi mát một tâm hồn rồi lại chợt đi như chưa từng đến.
Lên cấp 3 tôi bắt đầu thân với Thiên Di và Khánh Anh, một đứa luôn luôn kéo tôi đi chơi, ăn uống đủ thứ, một đứa lúc nào cũng giúp tôi chăm chỉ học hành. Khánh Anh giống tôi hơn, sống hướng nội, và luôn luôn lắng nghe mọi sự ca than của tôi. Thiên Di thì nhiều lúc làm tôi thấy khó chịu, nói thật là nhiều khi chỉ muốn vả vào mồm mấy câu nó vừa phát ra. Nhưng mà hai đứa này vẫn cứ thân nhau đấy, bất chấp cái sự muốn lao vào đánh nhau của chúng nó. Giận cũng nhiều, mà mâu thuẫn thì không để đâu cho hết nhưng chả bao giờ quá được một ngày. Tôi vẫn thân với Gia Hân, vẫn kể cho nó đủ chuyện ở lớp, nhưng cái việc yêu xa này thật là khó khăn, Hân cũng có nhiều bạn ở lớp mới tôi cũng có những mối quan hệ khác, dù sao đi chăng nữa thì cái tình bạn nhỏ bé của chúng tôi vẫn cứ tiếp diễn qua những dòng inbox trên facebook, qua những buổi chiều 2 đứa ì ạch xe đạp dạo hết mấy vòng phố cổ Hà Nội.
Người ta vẫn thường bảo kỉ niệm cấp 3 là kỉ niệm đẹp nhất nhưng đối với tôi thì kỉ niệm cấp 1 mới là kỉ niệm đáng yêu nhất, đẹp nhất, đáng nhớ nhất. Cũng chẳng phải tôi ghét cấp 2 hay cấp 3 gì cả, chỉ là tôi vẫn chưa tìm lại được cái cảm xúc như thời tiểu học. Thế mà tôi chẳng hề giữ được liên lạc nào với những đứa chết giẫm ấy cả, nhưng đã bảo cuộc sống đâu phải lúc nào cũng như ta vẫn tưởng mà, sau một hồi lục lọi facebook thằng anh họ đang học trường chuyên của cái tỉnh mà tôi đã từng sinh ra và lớn lên thì có lẽ tôi đã tìm lại được những kí ức đẹp đẽ đó, những đứa bạn ngây thơ, ngố ngố ngày xưa của tôi vẫn vậy, những thằng bạn chí cốt thì đứa nào cũng học hành giỏi giang lại còn rất chi là đúng kiểu đẹp trai, lạnh lùng nữa, làm sao mà tôi có thể kiềm lại cái sự gato này đây. Để rồi tôi cứ nao nao đếm từng ngày, mong chờ đến Tết để gặp lại chúng nó. Ai cũng hứa hẹn tết này sẽ họp lớp nhưng đến ngày hẹn thì chẳng ma nào thèm đả động, rồi những cái post của tôi trên group cũng được bơ đi một cách không thương tiếc. Tuy nhiên là, ngoại trừ một số thành phần như thế thì vẫn có những đứa sẵn sàng đến đạp xe chở tôi vòng quanh thành phố, năm nào tôi cũng về đây, nhưng cái cảm giác được đi cùng cái lũ này lại khác biết bao, và cái thị xã nhỏ bé của chúng nó khi xưa giờ đây đã là thành phố rồi đấy. Ồn ào cả một góc đường Phan Đình Phùng, cái lạnh tê tái của mùa đông chẳng làm giảm đi cái sức nhiệt của chúng nó. Tới tận đêm khuya, khi trên đường chẳng còn một bóng người, cái lũ chúng tôi cứ hét ầm lên Forever alone, Forever alone .... cũng bởi ngày hôm đó là 14/2. Để rồi tôi lại bị bố mẹ mắng cho một trận vì tội đi chơi đêm, nhưng cảm giác này, sao thân quen đến lạ ...
PHẢI, TÌNH BẠN CŨNG LÃNG MẠN ĐẤY CHỨ ....
" Nghĩ về bạn tôi muốn nói rằng ... bạn làm sáng lên những ngày tháng cô đơn, bằng cách nào đó mà bạn luôn ở đó, với nụ cười và sự vui vẻ, với tình cảm dành để chia sẻ.... Bạn làm tôi mỉm cười những khi tôi buồn bã nhất...Bạn là người bạn thân nhất mà tôi đã có.... Cảm ơn vì đã là bạn của tôi."