Bằng nghĩ kĩ rồi. Nếu trầm ít quá, anh sẽ cướp thêm của phu khác. Bằng hét vào rừng “…tao phải giàu…tao phải giàu..”.
Rừng
cười khanh khách. Rừng xấu xí già nua chế giễu Bằng chăng ? Nhưng anh
không thèm bận tâm nữa. Bước chân cuồng vọng đang quay, khát khao đang
cháy, sự sống đang thoi thớp, tình yêu đang vùng vẫy. Bằng bất chấp tất
cả, thế gian này, đầy rẩy kẻ mánh khóe, đầy rẩy kẻ lọc lừa, có nên chăng
dẫm đạp người khác mà sống.
Núi
bạc đầu lặng thinh. Lũ cây rậm rì ma quái thủ thỉ “…chúng giết
người…chúng giết người..”. Chỉ có mẹ nghe thấy. Mẹ cầm chén cơm rưng
rưng nước mắt. Đổ vỡ. Mẹ chạy ra khỏi căn nhà thấp lè tè xơ xác. Mẹ quặn
lòng chắp tay dập đầu xuống đất. Hơi thều thào bấu víu “…xin thần
rừng…xin thần rừng…thương xót.. mà cho con tôi về…”. Giọng mẹ khàn đặc,
nghèn ngẹn, đứt quãng. Suối “ róch rách ” đen ngòm, khắc lời lên sỏi đá…
“ Con ơi ! Đừng đi………”.
“ Bằng ơi ! Đừng đi……..”.
Những buổi trưa như vạc dầu phật lửa. Bầu trời này….biên giới này… “ đùng đùng ” súng nổ …dội vọng niềm đau…...
***
Bằng
gục ngã giữa rừng sau một hồi chạy điên cuồng trong đêm tối. Lá và cây
khô lởm chởm dưới lưng anh. Miếng vải trắng đánh dấu đường vắt lên cây
nôm hệt một con ma. Hai cánh tay bầm nát khiến anh không rút bật lửa
trong túi quần ra được. Gió cứ rên rỉ bên tai, cổ họng anh rát buốt. Anh
không quan tâm mấy con ma thè lưỡi bóp cổ, anh chỉ sợ lũ thú dữ ngửi
thấy mùi máu. Và rồi Bằng nhắm mắt, nhớ Thuyên da diết. Bằng nhớ lúc nhà
mình không còn hột gạo, Thuyên đã len lén mang gạo cho anh, nhoẻn
miệng cười “ cái này là tui cho mẹ anh à…”. Bằng nhớ ở mép rừng, dưới
ánh trăng vàng vọt…
“ Muỗi cắn muốn chết nè, nói gì nói lẹ lên…”
Bằng
vung cây xà gạc lên đầu định thề “ tui thương Thuyên trọn đời trọn kiếp
”. Nhưng chưa kịp thốt thành lời thì ba Thuyên đến, “ mày có về liền
không ”. Ba Thuyên dữ dằn lắm. Bằng quỳ phệt “ Dạ, bác cứ đánh cháu ”.
Bữa sau, thấy hai đứa nói chuyện tíu tít ở trên rẫy. Bác đấm lưng Bằng
cái “ đụi ”, rồi thở dài “…mày ráng giàu chớ mẹ con Thuyên khó tính
lắm..”
***
Từ xưa
lắc xưa lơ. Người ta đồn miệng này qua miệng khác. Có một loài cây gỗ
mềm mọc trốn rừng thiêng. Lá bầu dục đầu ngọn giáo, sánh bong ánh mặt
trời. Hoa kết chùm chùm lủng lẳng màu trắng tro. Quả khô cứng hình lê
vàng. Cây sống lâu năm qua những trận phong ba, bị gió giật cành, bị sét
đánh, bị sâu đục, bị gò mối đóng tổ,….hoen rỉ bao vết thương. Hương
trời phảng phất kết tinh nơi rỉ máu tạo thành trầm hương, kỳ nam. Đem
chúng đi bán là hái ra bạc triệu bạc tỷ. Đổi đời trong phút chốc. Họ xầm
xì kháo nhau đi tìm “ giọt máu rừng ”.
“ Chúng
tôi có ít lễ vật xin dâng lên Thánh mẫu, sơn thần, những oan hồn khuất
nơi rừng thẳm…Mong tháng ngày lặn lội rừng thiêng được bình an.. Mong
Thánh mẫu Thiên Y A Na bạn phúc cho những kẻ hèn mọn..Chúng tôi cúi đầu
ngàn lần tạ ơn…”.
Những
đứa trẻ lớn lên. Lăng xăng, không quên hỏi ba mẹ “ lộc Bà Cô là lộc gì
hở mẹ ? ”. Câu trả lời đóng đinh miền kí ức “ Là lộc của rừng. Lộc từ
cây Dó Bầu ”.
Có
những người “ đi điệu ” không trở lại. Có những kẻ rủng rỉnh túi tiền bỏ
xứ ra đi. Nhưng những cặp mắt rập rình, hăm he,…vẫn còn đó..gầm gừ như
loài thú rừng man rợ…buốt lạnh sống lưng.
( đi điệu : đi tìm trầm )
***
Sáu
tuổi, Bằng còm nhom, đen đúa, môi nứt nẻ, mấy khúc xương lúc lắc phơi
trần. Sáu tuổi, Bằng biết đào khoai, trồng sắn, biết cầm cây xà gạc đòi
đi làm rẫy với mẹ. Nhưng Bằng vẫn là đứa trẻ, mếu máo lúc nhai rau rừng
rau ráu thay cơm, tí tởn lúc đi tắm suối. Đêm nằm, có đạp mền rớt xuống
đất, cũng có người đắp lại. Quần rách te tua, mẹ cũng ráng may chắp. “
Nhà Bằng không có ba nên nghèo lắm ” – giọng Bằng tràn trụa nhưng Bằng
không khóc. “ Không khóc như năm ngoái nữa, nay Bằng lớn rồi ”.
“ Không khóc như lúc bị tụi bạn xô xuống suối, trầy mất miếng thịt lớn..”. Chúng cười toe toét, cười ha hả…..
Chín
tuổi. Bằng bắt cá giỏi lắm, ở suối. Nhỏ Hiên điệu đàng chỉ chỉ ngón tay “
con này nè mày ..” Bằng chỉ thằng Kiên bắt cá. Thằng Kiên ( cái thằng
hay đánh Bằng ) tự nhiên ngơ ngáo suy nghĩ “ Đây là cái thằng cõng nhỏ
Thuyên – em nó lên bệnh xá hở - người gì mà không có miếng thịt ”. (
Thằng Kiên lúc đó bị gãy chân )
Chín
tuổi. Thuyên cũng đem òm như bồ hóng. Nằng nặc đòi Bằng “ Bằng vô rừng
lượm củi, thấy hoa nào đẹp đẹp, nhớ hái về cho Thuyên trồng chơi ”.
Nhưng mấy lần rồi, Bằng quên mất, Thuyên giận lắm “ Không thèm chơi với
Bằng nữa ”.
“ Sao Thuyên không tự vào rừng ? ”
“ Cha Thuyên bảo, lệ làng cấm con gái vô rừng..”
“…Ờ nhỉ….! ”
“ Mà rừng có gì vui đâu, toàn lũ sâu bộ rắn rít lột da…ghê thấy mồ..”
--
“ Cây này là cây ngót nghẻo, độc ghê lắm, Bằng không biết sao ”.
Bằng nhe răng cười, gãi gãi mái tóc lù xù như tổ quạ “ Bằng không biết…”
Mười
lăm tuổi, Thuyên tóc dài trắng trẻo. Còn Bằng vẫn đen “ chắc tụi con gái
nó vậy..”. Mười lăm tuổi, Bằng quét vôi tô căn nhà gạch, mười mấy năm,
màu đỏ ối lợt nhách lợt nhơ.“ Bằng lớn thiệt rồi..” - mẹ thấp thỏm bao
lâu, nay mừng thầm. Tóc mẹ chưa bạc, nhưng da đã nhăn nheo, vết chim
trời đã hằn nơi hốc mắt,…. Mẹ nhét vào tay Bằng ít tiền, bịn rịn. “..Hai
năm trời…mà có ba bốn bộ đồ nhàu nhĩ …chẳng giống con người ta ...quần
jean..xe máy..”. Mẹ định nói điều đó cho Bằng nghe, nhưng nghĩ lại.
Thôi, con trai lớn lên chẳng có cha chỉ bảo, vững chải chống hông bao
năm liền, dúi một câu nước mắt chi cho nó ngã….
Mười
lăm tuổi. Lần đầu tiên gặp cọp. Bằng định ném dao vô nó. Nhưng chú Triến
ngăn lại “ lỡ không trúng chổ hiểm, nó nổi điên thì khổ ”. Chú kêu anh
em chụm lại đốt lửa , ném đá xua đủa. Mỗi người mà chạy tán loạn một cái
là tiêu. Chú Triển thảng thốt “ Tưởng rừng này hiếm cọp lắm chứ ”. Một
chú ra bộ am hiểu bảo “ Chú không biết gì hết, ở đây nhiều phu trầm nên
nhiều cộp ”. Bằng trố mắt ngạc nhiên “ Sao lạ vậy chú ? ”. “ Thì mấy
người đó, ngậm ngải vô rừng tìm trầm, ngải hết mà chưa kịp về đến nhà,
cắn xé lẫn nhau nên bị Thánh mẫu phạt, biến thành cọp hết ”…
Mười
tám tuổi. Ngải của Bằng là một nhánh rễ cây lâu năm. Bằng cũng chẳng
biết chúng có pháp lực chống tà ma, bệnh tât, thú dữ, sát khí,…hay
không. Nhưng anh vẫn đi, dù không hay có ngải, anh tin mình sẽ tìm được
trầm, sẽ tìm được. “ Trầm kì là cơn sốt dai dẳng kéo dài, qua cơn sốt
đó, cái nghèo chẳng bám đuôi mình nữa ”….
Họ cắt
máu ăn thề. Rừng vẫn cười khanh khách, chằng chịt những bụi rậm, dây
leo, xum xuê cây cỏ….Mấy con đường loằn ngoằn biến mất, mấy mỏm đất tự
dưng ngoi lên, không có sương trắng, mà đường vào rừng vẫn hun hút, mù
mù,…Lớn lên ở đây, mà sao thấy “ Cây nào cũng giông giống cây nào ” –
Thằng bạn Bằng hơi run rẩy vào đêm đầu tiên ngủ ở rừng. Gần hết tháng
rồi, mà chưa thấy trầm đâu, nóng ran cả người…Mấy chú an ủi “ từ từ…bình
tâm đi cu…nếu tìm trầm dễ thế thì thiên hạ giàu hết rồi ”. Câu nói đó
làm Bằng nhớ lại lời ông lão “ đị điệu ” nhiều năm “….Tâm phải tịnh…một
chút sâm si là Thánh mẫu chê liền…đừng hòng có lộc..gặp lộc thì chia
đều…chớ vì lòng tham nhen nhóm mà tàn sát lẫn nhau ”. Bằng thôi nôn
nao, lo lắng “..sinh nghề tử nghiệp, sướng hưởng khổ chịu…” Nhưng lương
thực sắp hết mà sao trời chưa xót…
***
“ Ba
tui nói, tháng tới, xuống thượng nguồn kiếm sống. Trên này nắng quá, lâu
lâu mới có trận mưa lớt phớt, trồng cây gì cũng đói nhăn răng..”
“ Thế chuyện bán buôn của mẹ Thuyên trên này thế nào…”
“ Mẹ tui đem mấy đồ lặt vặt xuống đó bán luôn…”
Bằng cầm tay Thuyên hỏi “ …thế chuyện tụi mình..Thuyên tính sao đây ?…”
Thuyên
rụt tay, ngơ ngáo.. “ chuyện tụi mình là chuyện gì…”. Thuyên muốn nói
thương Bằng lắm chứ. Nhưng Thuyên sợ, sợ Bằng không chờ được, sợ lão
trùm mua trầm cứ mân mê sang nhà Thuyên khen “ chắc hồi trẻ Bác cũng đẹp
y hệt Thuyên nhỉ ?…dạ con có chút quà biếu hai bác..”
Mẹ
Thuyên không từ chối được, vì lão trùm ghê lắm, chuyện làm ăn xứ này,
lão muốn ai phất là phất, muốn ai chìm là chìm. Ba Thuyên thì đắn đo “
Thằng đó chắc cỡ bốn mấy, vợ chết, không con, tính tình cũng được, cái
Thuyên nó ưng, thì mình ưng ..” Lão ấy có tốt đẹp gì đâu. Phát cho phu
trầm làng mỗi người mấy triệu, gọi là lộ phí, gọi là tình nghĩa. Rồi khi
họ hớn hở tìm được trầm mang đến lão “ trả ơn ”. Lão cười trong bụng hề
hề, mua trầm với giá rẻ mạt,..Ai nấy “ ngậm bồ hòn làm ngọt..”
***
Chú của
Thuyên đã chết, năm người đã chết nơi rừng thiêng. Đó là một câu chuyện
khác..Bảy người cắt rừng về lấy gạo, một kẻ đi hái rau, bảy người ở lại
lán...Buổi trưa gay gắt hôm đó, ba kẻ lạ mặt xuất hiện, một tên bịt
mặt mang súng, một tên cầm dây dù, một tên ném đả xối xả vào lán bọn
tôi…
“ Tụi bây ra không tụi tao bắn ”
“ Ra lẹ….”
Bảy con
người bàng hoàng bước ra. “ Mày trói sáu đứa kia, tao trói mày sau ” –
Hắn chỉ ngón tay vào một trong bảy người. Chúng dắt bọn tôi men rừng lên
một ngọn đồi cao. Chúng dựng lán nấu ăn, mặc bọn tôi đói rã rời. Ngón
tay hắn di chuyển “ mỗi đứa phải nộp cho tụi tao mười lăm triệu..” . “
Bọn tôi, không có tiền..”. “ Vậy tụi bây chết hết đi ”- chúng siết chặt
dây dù lên cổ người vừa trả lời.
“..Đừng…đừng….tôi sẽ về nhà lấy tiền cho mấy người …”
“ Cơm này mày ăn đi ” – chúng nói với người về lấy tiền chuộc.
“ Thuốc không chú em………”
“ Không…tôi…không…”
Mắt trợn tròng trợn trạc, một tên ra lệnh “….đèn pin đây….mày về lấy lẹ lên…quá giờ thì lên nhận xác tụi bạn mày..”
Và kẻ
tự do duy nhất hớt hải băng rừng về nhà. Anh không hề biết rằng “ bọn
chúng sẽ thủ tiêu anh khi anh mang tiền chuộc quay lại…”
Những
phu trầm còn lại bị hành hạ dã mạn. Chúng thụi vào đầu, đập vào mặt, và
máu tuôn lênh láng. Giữa đêm tối lạnh lẽo, bốn con người đã chết, tôi mở
được dây trói..Tiếng hét lớn đuổi theo từ phía sau “ có thằng chạy
thoát rồi ”. Phu trầm còn lại van xin nhưng ba kẻ man rợ quyết không
tha. Một con người lao trong đêm tối, nỗi sợ hãi lấn lướt làm tôi chạy
về lán cũ. Anh giật mình…
Khi những kẻ lương thiện đến đây, năm con người đã bị vùi chôn dưới lòng đất đổ nát. Rừng mãi mãi giam giữ linh hồn họ……
***
Ai đó
vừa kể cho gia đình Thuyên nghe, một câu chuyện. Một câu chuyện ở nơi
Thuyên lớn lên nhưng Thuyên nghe xa lạ quá chừng. Thuyên thấy chân mình
tê cứng, lật đật đi tìm khúc gỗ đẻo hình ngôi nhà mà Bằng tặng. Nhưng có
lẽ Thuyên quên rồi, nó đã lềnh bềnh trôi theo dòng suối…Ngày trở về
biên giới, Thuyên thảng thốt nhận ra…một sự thật…
“ ..mình không thể sống nếu Bằng không còn nữa…”
“ Nó đi được hai mươi ngày rồi ”. Mẹ Bằng cầm tay Thuyên run run.
Thuyên ngậm ngùi khi anh trai trở về. Anh mang theo những cơn điên dại. Anh nói lảm nhảm, đập phá lung tung,…
“ Có lẽ bị người Mèo đuổi giết nên lao xuống suối đá ”.
“ Mọi người có gặp Bằng không…”
“ Mọi người có gặp Bằng không..”
Không ai thấy Bằng. Thuyên đờ đẫn, sợ hãi…
Mẹ
Thuyên đang cắt vải may áo cưới cho Thuyên. Những đám rau được nhổ lên
để chuẩn bị cho một bữa tiệc linh đình. Người ta hân hoan mổ xẻ gà
lợn…Đâu thèm để ý mặt trời rớt xuống đỉnh núi. Đâu thèm để ý một cô gái
đang mon men vào rừng thiêng…Cô bình tĩnh đến lạ kì..Tiếng côn trùng rột
roẹt không ngăn nổi bước chân cô..Cô không đi tìm cây Dó Bầu..….Cô đi
một mình…. Cô đi tìm người mình yêu..
Bút Danh: Mộc Thiên