Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Giá như....em không phải là người thay thế!



Tôi gặp anh vào một chiều tháng 7 bất chợt một cơn mưa, xoa dịu đi cái nắng gay gắt của ngày hè,khi hai đứa dừng chân bên đường trú mưa cũng như bao người khác đang vội vì trời mưa như trút nước.Một sự vô tình giữa hai con người xa lạ như bao người khác đang giương mắt nhìn ra phố thị sài gòn đang đông đúc xe qua lại,ánh mắt xa xăm mong cho trời mau hết mưa để tiếp tục công việc của mình đang dỡ dang.Bỗng một giọng nói ấm áp cất lên:

Mưa to quá em nhĩ?

Tôi giật người định thần xoay người giương mắt tìm kíếm giọng nói đó.Nhìn thấy anh dáng người cao to với nụ cười hiền đang đứng cạnh tôi mà lúc nào tôi cũng chả hay nữa.Tôi nhìn anh nở một nụ cười gượng vì chiếc áo sơ mi trắng đã vươn những hạt mưa to làm nó trở nên mềm nhũng tôi cất tiếng trả lời:

vâng..

Sau những giây phút làm quen tôi và anh đã làm quen nhau hỏi thăm nhau tên ,nơi ở, công việc, gia đình và cuộc sống hiện tại,anh là nhân viên của một công ty phân phối thiết bị sửa chữa máy tính,còn tôi đang là cô sinh viên kế toán năm hai của một trường đại học.Anh tên Vinh bố mẹ gốc ở Đà Nẵng nhưng vào vào Sài Gòn lập nghiệp lúc anh còn nhỏ.Tôi cũng giới thiệu tên cho anh biết. Anh lớn hơn tôi 4 tuổi nên chúng tôi xưng anh em với nhau rất thân thiết.Những câu nói đùa của anh làm tôi quên mất phải nhanh về nhà nữa.


Cơn mưa cứ kéo dài suốt cả giờ đồng hồ cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng theo đó mà kéo dài ra cười cười nói nói vui vẽ tôi phát hiện anh nói chuyện rất vui và có khiếu hài làm tôi không nhịn cười được.không gian như chỉ còn 2 đứa thôi mặc mọi người xung quanh và cơn mưa nặng hạt ngoài kia.


Thế rồi cơn mưa chiều cũng ngừng hạt phố thị đã lên đèn lóa sáng một góc trời, mọi người bắt đầu ra về chỉ còn lại tôi và anh, tôi bảo:

Trời tạnh mưa rồi em về trước nha


Anh khẽ cười:

uhm.....

một tiếng dài

Anh dẫn hộ tôi cái xe ra đường cười bảo:

hôm nay gặp em anh rất vui chúng mình làm bạn nha?


Tôi nhìn anh trả lời

Dạ....cảm ơn anh

Anh chợt nói:

Em cho anh số điện thoại khi nào rỗi anh em mình cafe trò chuyện, chúng tôi trao đổi số điện thoại cho nhau rồi chạy nhanh về.

Anh vẫn đừng đó vẫy tay chào tạm biệt tôi

Ba ngày sau đó đang lúc ngồi học tôi nhận được tin nhắn:

Linh anh là Vinh dạo này em sao rồi vẫn khỏe chứ?

Tôi cố nhớ cái tên này, nhớ ngày mưa.... rồi cũng nhớ ra anh chàng với nụ cười hiền trả lời:

Hi hi... em vẫn khỏe cám ơn anh

Anh trả lời:

Chủ nhật này em rảnh không anh em mình cafe nha?

Tôi vui vẽ nhận lời

19h30 tôi đến quán cafe như anh hẹn, anh đã đến trước đợi tôi.Gặp tôi anh cười hiền niềm nở mời tôi ngồi

em uống gì?

Vì không biết uống cafe nên tôi gọi dâu tây ép màu mà tôi rất thích và cả vị của nó nữa, tôi bảo vị đắng của cafe em không quen, vốn dĩ tôi không biết uống cafe.Anh cười hiền,còn anh đúng chất đàn ông cafe ít đường.Tôi suy nghĩ đàn ông vốn là vậy.

Anh hỏi việc học hành của tôi,gia đình bạn bè thường đi đâu chơi, sở thích như thế nào?


Tôi cũng hỏi han anh về công việc của anh...chúng tôi có cùng sở thích cũng như cách cảm nhận cuộc sống.

Một bài hát quen cả hai cũng có cách nghe, cảm nhận giống nhau..

Một tuần ,hai tuần,chúng tôi không gặp nhau chỉ nhắn tin qua điện thoại mỗi tối.Chia sẽ cho nhau nghe mọi thứ niềm vui hay nỗi buồn.Anh tâm sự anh đã từng có bạn gái nhưng chị ấy đã di du học ở nước, ngoài nên hai người đã chia tay,dù anh ấy và chị đã yêu nhau hơn 3 năm, sau khi biết chị ấy đi du học, anh và chị hay cãi nhau.Cuối cùng chị cũng quyết định đi mặc cho anh vẫn cố níu giữ chị ở lại, đi lúc đầu 2 người vẫn liên lạc qua mail hay điện thoại, nhưng ngày càng bận rộn chị ấy ít liên lạc với anh,hai người bất đầu bất đồng quan điểm cãi nhau.Được hơn 1 năm thì cả hai quyết định chia tay.Thế rồi anh lao vào công việc như một cách trốn tránh, và không còn nghĩ đến việc yêu đương nữa.Và đôi lúc là tìm đến hơi men hay những đêm thức trắng chìm trong màn khói thuốc để bớt cô đơn.

Và cứ như thế tôi luôn là người bạn lắng nghe anh tâm sự khi màn đêm buôn xuống cũng là lúc con người bỏ hết những bận rộn của cuộc sống để sống thật với bản thân mình.

Anh bảo không phải anh không đủ khả năng lo cho chị ấy một cuộc sống hạnh phúc và đầy đủ.Tại sao chị ấy là phụ nữ lại luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu mà không an phận làm một người vợ đảm đang chăm lo cho gia đình nhỏ.

Và có lúc anh tâm sự trong tiếng khóc qua điện thoại.Hay những phút yên tĩnh trong không gian ở 2 phía.Tôi cảm nhận được anh đang đau đớn như thế nào?


Hay những lúc anh buồn, tôi vẫn lặng ngồi cùng anh cả giờ đồng hồ trong quán cafe ở một góc nhỏ nào đó nhìn xuống phố thị ồn ào xe cộ.Để anh trút nhẹ lòng mình.

Không biết từ lúc nào trong đầu tôi luôn có hình ảnh của người đàn ông này?Lo lắng suy nghĩ không biết anh đang làm gì, ăn gì chưa, có đi làm về muộn hay không?Có đang ở một nơi nào đó đau đớn với mối tình của mình mà không có tôi.Tôi cứ ngỡ mình quan tâm anh bởi vì chúng tôi là bạn và cứ như thế tôi chẳng nghĩ nhiều.


Và cứ như thề hai chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ anh em này chia sẽ và luôn đến khi anh cần.


Rồi một ngày khi tôi chuẩn bị đi ngủ bỗng nhận được tin nhắn của anh:

Linh cám ơn em vì trong suốt thời gian qua đã ở bên cạnh cùng anh chia sẽ lắng nghe những tâm sự của anh.Bỗng anh nhận ra không biết từ lúc nào em là một phần trong cuộc sống của anh.Ngay cả khi trong giấc mơ anh muốn gặp nhất là được nhìn thấy em. anh nhận ra anh đã yêu em, em mang lại cho anh những cảm giác bình yên mà có lẽ anh đã đánh mất từ lâu.Em có thể luôn ở bên anh, quan tâm chia sẽ,và là người động viên anh khi anh vấp ngã, để anh không còn chìm trong men say để quên đời.Em có đồng ý làm người yêu của anh không?

Tôi hơi bối rối nhưng cảm động đến lúc rơi nước mắt vì cuối cùng bao lâu nay anh đã nhận ra tình cảm của tôi và yêu tôi.


Nhận lời yêu anh

Khoảng thời gian đó tôi và anh rất hạnh phúc cùng nhau chia sẽ mọi điều trong cuộc sống,xem phim ,ăn chung những món cả hai đều thích,hay cùng nhau ngồi hàng giờ trong quán cafe quen thuộc, đèo nhau chạy theo những con đường đầy ánh đèn lúc màn đêm buông xuống với phố thị nhộn nhịp đầy sức sống.Hay ướt sũng người cười rả rít dưới trời mưa hòa trong cơn mưa mang tình yêu của chúng tôi đến với nhau.Chúng tôi rất ngại bởi lần đầu nắm tay nhau nhưng dần việc đó trở thành hiễn nhiên vì chúng tôi yêu nhau.Bên cạnh anh tôi luôn nở nụ cười như quên hết mọi điều đang diễn ra trong cuộc sống.Anh cũng thế đã không còn thức trắng đêm suy nghĩ nữa.Anh vẫn ngày ngày nhắn tin hỏi thăm tôi chẳng hạn như.

Em ăn gì chưa?

Em đi học về chưa?


Em đã ngủ chưa?


Anh rất nhớ em..!!

Và cứ thế tôi đã hạnh phúc biết nhường nào.

Những nụ hôn say đắm với đôi má ửng hồng rồi những cái ôm ấm áp như đang ôm trọn cả thế giới này.







Tôi thấy mình thật hạnh phúc vì đã gặp được anh người có thể bảo vệ và luôn dành trọn tình yêu cho tôi.Những Ngày tháng đó tôi cứ ngỡ mình đang ở thiên đường với hạnh phúc của tình yêu mà anh mang lại.Chúng tôi quen nhau cứ như thế cũng gần một năm.Mọi việc vẫn bình thường cho đến một ngày khi anh hẹn tôi ở quán cafe cũ, tôi trang điểm thật đẹp với chiếc váy mà anh bảo tôi xinh lắm khi mặc nó.Háo hức với nụ cười trên môi.

Gặp anh tôi cười tươi, quán cafe vẫn tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm ái bên tai, chỉ có điều trên gương mặt anh thoáng nét buồn.Anh vẫn gọi dâu tây cho tôi như mọi khi.Tôi vẫn vô tươi cười nói hỏi ;

hôm nay anh hẹn em định chở em đi đâu nè ?hôm nay em mặc cái váy mà anh bảo em rất xinh đấy.

Anh bỗng nói :

Linh anh có chuyện muốn nói với em anh vẫn rất căng thẳng

Anh nói đi em đang đợi chờ đây nói là anh yêu em phải không?

Tôi cười tươi như hoa.Bỗng như sét đánh bên tai

Chúng mình chia tay đi

Tôi vẫn cố cười không tin những gì mình nghe

Anh lại đùa em hoài em không dễ bị gạt đâu

Anh nghiêm mặt

Không phải đùa, đến bây giờ anh mới nhận ra người anh yêu thật sự không phải là em, mà là Vân,dù cố gắng nhưng anh không thể,cô ấy đã trở về và cô ấy thực sự rất yêu anh, lý do khiến cô ấy ra đi là do gia đình ép buộc,không phải lỗi của cô ấy.Anh thật sự xin lỗi vì đã làm tổn thương em,mong em tha lỗi cho anh,anh thật tệ hại khi xem em là người thay thế Vân trong suốt thời gian qua.Anh cứ ngỡ anh yêu em nhưng khi cô ấy quay về thì cảm giác đó với em không còn nữa anh nhận ra đó là cảm giác nhất thời khi con người ta đau khổ.Em hãy quên anh đi, và tìm một người thật sự yêu em.Anh xin lỗi ngàn lần xin lỗi em.Hi vọng em sẽ cầu chúc cho hạnh phúc của anh.


Đầu óc quay cuồng mất phương hướng tôi không van nài cũng không trách móc anh hay nói lời nào cả,cố chạy thật nhanh khỏi nơi ấy để tránh không để anh thấy tôi khóc trái tim như vỡ ra từng mảnh vụn.Anh cũng không ngừng gọi tên tôi nhưng tôi vẫn không nghe gì cả.






Tôi chạy mãi chạy mãi trên con đường đông đúc người qua lại những tiếng cười nói rộn rã,tất cả như đang vô hình với tôi.Tôi vô hồn trong đau đớn tự hỏi mình đã làm gì sai, sao anh lại bỏ rơi tôi, sao anh lại xem tôi như người thay thế cô ấy,người cùng anh chia sẽ lắng nghe tất cả là giả dối hay sao?Tai sao anh cho tôi hạnh phúc rồi chính tay anh đã phá tan cài hạnh phúc ấy bằng một câu xin lỗi vì đã làm tôi tổn thương.

Cơn mưa bất chợt trút xuống hòa lẫn với những giọt nước mắt có vi mặn đang lăn dài trên đôi má.Tôi cứ khóc những ký ức cùng anh cứ hiện về hiện về từng chi tiết nhỏ nhất làm tôi không thở được và muốn biến mất khỏi thế giới đầy dối trá này.Con đường tôi và anh đã từng có những ngày tháng hạnh phúc bên nhau còn đâu đó là tiếng cười trong gió,những nụ hôn ngọt ngào những ánh mắt trìu mến nhìn dành cho nhau những câu nói ngọt ngào, tin nhắn hỏi thăm nhau mỗi tối.

Tất cả đã hết rồi, mọi thứ đã kết thúc thật rồi, tất cả đã ngủ vùi trong quá khứ ,mà nói đúng hơn tôi là một kẻ bị bỏ rơi một kẻ thay thế đáng thương vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Thật tội nghiệp và đáng thương giá như ngày đó không bất chợt một cơn mưa chiều, không hỏi han nhau,không nghe anh tâm sự, không ở bên cạnh anh khi anh thấy cô đơn,không yêu anh, không để anh ở một vị trí sâu thẳm trong con tim thì giờ có lẽ tôi vẫn đang là cô gái hồn hiên không bị đau đớn dày vò như thế này.Chứ không phải là kẻ thay thế như thế này. Giá như mọi thứ có thể quay trở lại thì tốt quá không có những vết thủng to ở con tim như hiện tại.Phải làm gì đây phải sống như thế nào với chuỗi ngày dài phía trước?