Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Con sẽ là con của Mẹ thêm lần nữa



Truyền thuyết kể rằng : Ở một nơi xa rất xa, về phía tây, hướng mà mặt trời lặn. Có một hòn đảo nhỏ mang tên là “ Lãng Quên “. Trên đảo có một cây có tên là “ Nguyện Ước”.

Tương truyền, chỉ cần làm cho hoa trên cây nguyện ước kết quả, thì ước vọng có thể biến thành hiện thực. Song đã lâu lắm rồi, không một ai có thể khiến cây nguyện ước ra quả. Những đóa hoa đã phủ khắp đảo.

Trên đảo, dưới gốc cây nguyện ước, có một con cáo ngày ngày ăn hoa ước vọng.

***



Ngày xửa ngày xưa, trên một rẻo núi cao, có một ngôi làng lớn giữa thung lũng cỏ hồng thênh thang. Trong làng, có một ngôi nhà nhỏ.

Phía sau cánh cổng màu đỏ của ngôi nhà, dưới dàn hoa hồng vàng, là hai mẹ con cùng sống với nhau.

Cuộc sống của họ cũng giống như những người bình thường khác. Người mẹ ngày ngày làm việc, người con trai sáng sáng lại đi đến trường. Trưa đến, cậu bé lại tự mình chuẩn bị thức ăn và nước uống, để đem lên nương cho mẹ. Có đôi lần, cậu lại khóc mếu máo mà kể cho mẹ cậu nghe chuyện bị những đứa trẻ cùng lớp bảo là đứa trẻ không cha, là con hoang… Những khi đó, mẹ thường chỉ ôm cậu vào lòng, rồi nhẹ nhàng dỗ dành cậu : “ Dẫu con không có cha, nhưng mẹ sẽ không bao giờ để con thiệt thòi.”

Thế là cậu bé lại quên mất bao hờn tủi để cùng mẹ ăn cơm. Rồi lại chạy vào đồng cỏ hồng để hái hoa bắt bướm, vui như chú chim non tung mình trong làn gió.

Chiều về. Xa xa trên đỉnh núi, có ánh trăng bạc treo giữa chiều tím lịm.

Hai mẹ con dắt dìu nhau qua mấy nẻo đường hoa.

Thân hình hai mẹ con đi về làng dần nhòa nhạt vào hoàng hôn. Khi mà đêm đang dần tuôn ra, từ từng gốc cây dâng lên, từ trên sườn núi ùa xuống.

Trong làng, mấy mái nhà thấp le te đang thở khói âm u.

Làng, những con người sống ở đó - già có trẻ có, cao với thấp, hiền và dữ, tốt lẫn xấu- họ trở nên thân thương với nhau hơn khi chạng vạng chiều. Hoa cười nở trên môi người. Làng, có tiếng trâu bò rục mõ gần vang, có tiếng rừng núi xa vọng, có tiếng người già nói cười, có tiếng trẻ con nô đùa, có tiếng vợ chồng cãi nhau…

Đêm rón rén bước qua làng.

Nhà nhà lên đèn, người người quây quần bên mâm cơm.

Hai mẹ con giờ này hãy còn hì hục cùng nhau thổi lửa làm cơm.

Một nồi cơm trắng, dăm miếng thịt kho, một mớ rau luộc. Mâm cơm hai mẹ con ngày nào cũng chỉ ngần đó. Trên vòm trời, những ông sao thi nhau mọc.

Dưới nền đất, mẹ gắp từng miếng ngon cho con.



***







Thời gian tựa đôi con cá, quẫy khỏi lòng bàn tay. Thời gian là mẹ và con.

Tóc mẹ đã pha đôi màu, tóc con hãy còn xanh. Con ngày một lớn lên, mẹ ngày một già cỗi.

Chiếc lá vàng rụng, làm đau nhành cây.

Những bữa ăn chỉ còn mình mẹ bên cơm nguội canh lạnh. Cậu bé ngày cũ đã lớn thành một chàng trai, đã biết phiêu du theo những đam mê trên biển đời.

Có những điều quá đặc biệt, chỉ vì nó ngày qua ngày lặp đi lặp lại, khiến bản thân cảm thấy rất bình thường. Rồi ngày qua ngày, khi ăn những món mẹ nấu, có lúc, cậu cảm thấy đó chỉ là những món rất thường. Nhưng đi hết một đoạn đời người, chẳng thể nào tìm được cái hương cái vị giống như món mẹ nấu…

Trời trở cơn gió lạnh, mẹ chống gậy ra cổng mà nghe đau từng đốt xương già.

Con vẫn chưa về. Mẹ, tóc bạc tuyết sương, vẫn còn ngóng trông. Mỏi mòn.

Lá bay muôn phương rồi cuối cùng cũng về với đất mẹ.

Rồi một ngày đẹp trời, chàng trai nay đã là một người đàn ông trở về.

Nhưng mẹ đã vất chiếc gậy, buông tay mà bỏ đi qua đời.

Người đàn ông – chàng trai –cậu bé- con, chỉ nhìn thấy một nấm mồ cỏ cao, có mẹ đang im lìm nằm nghỉ.

Mái nhà giờ đã liêu xiêu, chiếc giường dày bụi phủ, cây chổi cũ đã lên mốc, chén bát đã vỡ nát, chiếc bình hoa mẹ thích giờ là bình hương, lưa thưa vài chân nhang.

Làm sao níu nổi thời gian, làm sao để níu tay mẹ như ngày xưa thơ dại ?

Niềm đau như con thú đi hoang, nó ùa vào lòng, cắn xé.

Nỗi nhớ là khoảng trống không sao lấp đầy.

…Thời gian là kẻ cướp bạo tàn ?

Là nó giật mẹ ra khỏi bàn tay con, hay vì tay con năm ngón ngại ngần mà không đan vào tay mẹ.

Mẹ, riêng duy nhất, với con. Nhưng mẹ thân yêu ơi ? Sao nỡ bỏ con một mình côi cút khi gió chiều hun hút lên.

….

***

Mùa xuân gieo mấy cành lộc biếc.

Lũ chim sẻ trên nóc nhà hàng xóm nói đùa rộn ràng.

Cậu bé già thẫn thờ bên khung cửa ngày xưa mẹ vẫn ngồi ngóng con, mà quên mất đêm qua xuân đã đi ngang trên mái nhà.

Bỗng, cậu nghe lũ chim thầm thì nói với nhau về đảo có cây nguyện ước, và những ước vọng. Ngọn lửa hi vọng được gặp lại mẹ bùng cháy.

Người con, lao mình vào cơn gió, dong thuyền ra biển, tìm cây nguyện ước.

Nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng chứ ? Và nơi đâu có hòn đảo ấy ?



***

Đi qua nghìn trùng.

Giờ đây, mái tóc của người con đã trắng hơn cả cơn sóng bạc đầu già nhất của biển khơi. Song, người con vẫn không thể tìm được hòn đảo có cây nguyện ước.

Chiếc thuyền già đang trôi lờ đờ trên biển lặng. Chợt một cơn gió xấu từ đâu thổi lên. Biển vừa nãy hãy còn là một nàng con gái nhu mì bỗng trở mặt thành một ả đàn bà chua ngoa đang nổi giận. Bầu trời đeo chiếc mặt nạ đen xì, sóng cuồn cuộn nổi theo gió như đàn ngựa hoang chạy tán loạn.

Ông già bị một con sóng dữ hất bay ra khỏi thuyền.

Sóng cuốn ông già trôi đến nơi mà ông đã dùng nửa đời người để tìm kiếm.

Đảo Lãng Quên.

Ông già mở mắt dậy, ông thấy mình nằm dài trên bờ biển. Xương cốt của ông đau từng đốt một.

Chậm chạp bò dậy, rồi nhìn xung quanh. Đây là một hòn đảo hoang, nhưng giữa đảo lại có một cái cây rất lớn. Trong đời, ông chưa bao giờ nhìn thấy loài cây nào lớn như nó.

Hình như chốn đây là nơi ông đang tìm kiếm, nhưng khi bước chân lên đảo, thì ông bỗng dưng quên mất mục đích của mình.

Ông đi trên bãi cát, qua bãi cây lá thấp, ông thành người đàn ông, qua bãi cỏ xanh, người đàn ông trở thành chàng trai, đi qua khu rừng tối, chàng trai giờ là cậu bé.

Cậu bé đứng trước cây nguyện ước, nhưng cậu bé chẳng thể nhớ được mình ước ao điều gì ? Bỗng từ đâu có con cáo ,với bộ lông như lửa, chạy đến.

Con cáo cất lời đầy mê hoặc : « Này chàng trai bé nhỏ, hãy cùng tôi lướt giữa những cơn gió, nô đùa không ngày ngơi trên hòn đảo này. Cậu sẽ không bao giờ u buồn. »

Lời đề nghị quá sức hấp dẫn với cậu bé. Nhưng cậu lại lắc đầu từ chối. Bởi vì, cậu cần phải nhớ lại mục đích đến hòn đảo này, mà cậu đã trót quên mất.

Con cáo thoáng nhún người, tựa như ra vẻ thất vọng vì cậu không chơi đùa cùng nó. Cáo toan bỏ đi, nhưng chợt quay lại rồi nói :

« Sao cậu không chơi một trò chơi với tôi nhỉ, nếu cậu thắng tôi sẽ nói cho cậu điều cậu muốn nhớ. Nếu tôi thắng cậu sẽ mãi mãi ở lại nơi này để chơi cùng tôi. Đồng ý chứ ? »

Cậu bé gật đầu. Ánh mắt đen hơn cả đêm của con cáo lấp lánh một tia sáng bí ẩn, nó vẫy chiếc đuôi dài của mình.

« … Hãy nhớ, trong trò chơi này, dù gặp chuyện gì, cậu cũng không được nói hay rơi một giọt nước mắt nào. Nếu không cậu sẽ thua đấy…… »

Tất cả tan biến như bụi mờ theo phép thuật nhiệm mầu của con cáo.

***

Sài Gòn.

Trong bệnh viện.

Người bác sĩ mang chiếc kính đen, đang định nói gì đó với cặp vợ chồng trẻ đang ngồi trước mặt. Thoáng ngại ngần. Người bác sĩ dường như cố gom góp thêm dũng cảm để nói ra sự thật phũ phàng – như cú đấm mạnh - thẳng vào mặt hai con người trẻ tuổi vừa mới được làm cha mẹ không bao lâu.

“ Con của hai vị là một đứa trẻ có dị tật bẩm sinh ở não, nó không thể phát triển bình thường được.”

Sắc mặt người cha tối sầm đi. Còn người mẹ thì như không tin vào sự thật, cô gào vào mặt bác sĩ, “ ông nói láo, con chúng tôi là một đứa trẻ bình thường, sao có thể bị dị tật được chứ.”

Cô xô đổ chiếc ghế, bỏ ra ngoài, đóng sập cửa. Người cha vội vàng xin lỗi bác sĩ. Rồi vội vã chạy theo vợ mình.

Cả căn phòng, chỉ còn lại không khí nặng nề quấn quanh người vị bác sĩ.

***

Bản thân chúng ta có thể chạy trốn sự thật, nhưng không thể thay đổi nó. Chỉ có thể chấp nhận như một món quà mà số phận đã ném vào người ta. Một món quà đầy nghiệt ngã.

Một đứa bé được sinh ra là một niềm vui to lớn, nhưng một đứa trẻ tật nguyền sẽ là điều ngược lại. Ở nơi nào đó tận trong sâu thẳm, cô biết con mình là một đứa trẻ không bình thường, nó không thể nói khi đến tuổi, cũng không thể lật người như những đứa trẻ bình thường khác,những chiếc xương quá mềm. Nhưng trái tim người mẹ trong cô không cho phép bản thân cô buông bỏ hi vọng.

Cuộc đời không phải câu chuyện cổ tích lấp lánh, mà là những nỗi đau xếp thành hàng.

Cô phải nghỉ làm để ở nhà chăm sóc con. Không một nhà trẻ nào nhận một đứa bé tật nguyền ốm yếu xanh xao.

Vợ chồng cô đã đặt tên là Tuệ, hai người đã tham khảo rất nhiều người, đọc rất nhiều sách, và đã rất hi vọng con của mình có thể thông tuệ.

Không ai lên kế hoạch cho một đứa con bệnh tật.

Tiếng cười không lời giã biệt, lặng lẽ bỏ căn nhà nhỏ của hai vợ chồng trẻ.

Cô ở nhà, mọi gánh nặng đặt lên vai chồng.

Đó là một người đàn ông tốt, nhưng anh cũng dần chìm trong ngao ngán lẫn chán chường mỗi khi phải về nhà. Nhìn mặt vợ héo hắt, nhìn mặt con cười ngây dại ngớ ngẩn, anh thấy tuyệt vọng. Cuộc sống càng lúc càng khó khăn. Bên ngoài phải đối phó với cuộc đời. Về trong tổ ấm nhỏ bé của mình, anh cũng không thể tìm được tiếng cười, động lực để tiếp tục công việc. Anh còn tuổi trẻ. Anh cảm thấy, có ai đó nên chịu lỗi trong sai lầm của số phận này.

Đúng ! Phải có ai đó chịu trách nhiệm, nhưng không phải là anh.

Phải chi, đứa con tật nguyền của anh, có thể khóc, biết đâu tiếng khóc xé lòng ấy sẽ níu giữ anh lại. Nhưng nó chỉ biết cười. Tựa hồ nó đang cười vào anh, người không lựa chọn đóng vai một người cha vĩ đại, người chỉ biết xoay lưng đi trước những lời mỉa mai của hàng xóm trong dãy nhà chung cư cũ.

“ Vợ chồng nhà đó chắc làm gì thất đức lắm mới đẻ ra đứa con như vậy ! Đúng là quả báo mà.”

- “ Cây độc không trái, gái độc không con. Tui nói không sai đâu, mà có đẻ được cũng đẻ ra thứ dở điên dở khùng thôi.”

….

Khi vợ chồng cãi nhau, thì đứa con thơ dại sẽ là chất dẫn để hàn gắn lại tình cảm. Song lại không đúng với một thằng bé bất bình thường. Hai vợ chồng cãi nhau mỗi lúc một lớn hơn, trong căn nhà nhỏ.

Thằng bé cười ngây dại. Cười vào nỗi thương đau đời dành cho nó.

Và anh cũng bỏ đi, để tìm một nơi khác có tiếng cười bình thường. Anh là người tốt không đáng chịu những nỗi đau này. Có lẽ, cô, người đàn bà tồi tệ, mới là người có lỗi khi tạo ra một sản phẩm đầy hỏng hóc này.

Một đứa trẻ tật nguyền, là một lí do chính đáng, để kết thúc một tình yêu đẹp. Sẽ chẳng có chuyện vợ chồng già tay ủ tay uống một tách trà nóng khi chiều đông nhạt nắng. Sẽ chỉ có những lo toan đè nặng lên ngày tháng sắp tới. Còn cô, phải hi sinh vì con vì chồng, dù gánh nặng đè gãy vai cũng nên mỉm cười cho toàn vẹn đạo làm vợ. Có thế mới có thể yên lòng cho chồng cô đi kiếm người vợ khác, mới có thể đẹp lòng bà con chòm xóm chung cư.

Phận đàn bà.

Ngoài ô cửa, có con chim sẻ đơn côi, đứng hót hoài bên mái nhà đầy phủ đầy rêu xanh.

Mệt nhoài…

Kiệt sức.

Có lúc, cô đã ước mình như con chim sẻ vô tư bay vào lòng trời,

Bay đi.

Bay đi…

Con sẻ bỏ đi, để lại những vết chân muộn phiền. Đời cơm áo gạo tiền, và đứa con tật nguyền, xô cô trở về với thực tại.

Với một đứa trẻ, cần rất nhiều kiên nhẫn. Với một đứa trẻ tật nguyền, số lần kiên nhẫn đó phải cần gắn thêm một lũy thừa tăng theo số tuổi của nó. Càng lớn việc chăm sóc nó càng khó khăn hơn.

Những lần con nôn đầy thức ăn lên người cô, những lần con ị đầy ra khắp nhà, những lần tắm rửa khó khăn……. Những công việc không tên nhấn cô vào tháng ngày bất tận như nhau.

Đã lâu, cô không tự mua cho mình chiếc áo mới. Lọ nước hoa ngày xưa chồng cũ cô tặng giờ đã bay hết hương.

“ Không biết bây giờ anh ấy ở đâu ? Đã hạnh phúc hay vẫn đi tìm, đã có thêm đứa con nào chưa, liệu có đứa nào tật nguyền không?”

Những suy nghĩ tràn về trong cô. Đã năm năm vụt qua, từ ngày anh ra đi. Kí ức như sợi dây tơ mỏng, dệt thành một tấm khăn choàng cổ, xiết chặt lấy cô. Không thở được. Nghẹn ngào. Phũ Phàng.

Người về trong mưa, nhọn hơn lưỡi dao, nhẹ đâm lút cán. Người về trong gió, lạnh từng chân tóc,buốt cả kỷ niệm. Người về trong tay, đan vào hư không. Ôm gió ôm mưa, mà tưởng như ôm chồng.

Soi gương.

Cô thấy thời gian in hằn trên mặt cô. Mái tóc buông dài như suối năm xưa giờ đã xơ xác tả tơi như đi qua một cơn lũ.

Lâu lắm rồi, cô không tụ tập với lũ bạn gái ngày xưa. Cô không muốn tự làm mình đau lòng, khi phải nhìn cảnh họ hạnh phúc khoe khoang những đứa con mập mạp khỏe mạnh.

Có những nỗi đau mà bản thân chỉ có thể một mình gậm nhấm. Nhưng sao thèm quá, một nụ hôn quen!

***

Mỗi câu văn chỉ có một dấu chấm. Tựa như mọi câu chuyện định sẵn một cái kết.

Đôi khi, chúng ta có thể chọn cho mình cái kết khác..

…Người mẹ trẻ đang nấu ăn.

Tình cờ, có con chuột nhắt chạy ngang qua.

Những suy nghĩ đen tối chợt nhen nhóm cháy trong cô. Giả dụ như con cô ăn nhầm phải bả chuột cô để trong góc nhà, giả sử như nó vô tình bị té ngã vào bồn nước cao,…. Và còn nhiều giả định nữa cho cái chết của con cô. Sẽ chẳng ai biết, và cô sẽ giả vờ than khóc vật vã. Rồi cô nhẹ tênh gánh nợ, bắt đầu lại, với một người đàn ông tốt hơn, với những đứa con khỏe mạnh bình thường.

Ông thiện đang vắt vẻo ngồi trên vai phải cô, đôi cánh nhỏ khẽ lay. Ông đang cố hướng cô đến con đường sáng bằng lũ kế hoạch tăm tối. Còn thằng ác, một đứa đuôi dài đầu sừng, lại đang bảo cô quá độc ác quá ích kỷ khi muốn cướp đi sự sống của đứa bé – con cô – đầy lỗi. Và cô phải chịu đựng đến chết.

Món cá chiên tỏa mùi khét cháy.

Cô ngừng suy nghĩ, vất hai đứa đang ngồi trên vai cô vào thùng rác. Cô xoay người nhìn con.

Tuệ vẫn nằm đó, ngủ, hiền ngoan giống một chú mèo nhỏ hom hem. Bất chấp sự bất công cuộc đời đã ban cho nó, con của cô vẫn đẹp, tựa hồ một thiên thần nhỏ - chỉ thiếu đôi cánh. Chính xác hơn, là như một chàng hoàng tử bé đang ngủ trong rừng.

Song chẳng có nàng công chúa nào đến để đánh thức hoàng tử dậy.

Và cô sẽ là mụ phù thủy già trong ngôi nhà chung cư cũ trên tầng cao nhất. Ngày ngày khuấy một nồi cháo để cho hoàng tử ăn. Đáng tiếc, trong nồi cháo đó không có thuốc độc, chỉ có tình yêu của người mẹ.

Chợt cô cảm thấy có lỗi với con mình, nó chỉ là đứa bé vô tội. Có thể, nó đến với cuộc đời này như một chuyến du hành dài, có thể nó vẫn hiểu những gì cô nói. Cô nhìn thấy những vết xước trên mặt Tuệ, hôm qua cô đã tự nhủ là nay cô sẽ tranh thủ lúc con ngủ để cắt móng tay cho con.

“Mặc kệ cuộc đời, kệ thây hàng xóm, mặc xác cơm trưa, cắt móng tay cho con yêu của mẹ đã… ! Dù gì, con cũng không bao giờ khóc quấy mẹ để đòi ăn.”

Cầm tay con, những ngón tay thật đẹp, mềm mại, và những cái móng tay màu hồng ửng đáng yêu. Cô nhẹ nằm nghiêng người, rồi khẽ ôm con vào lòng.

Ru cho con, cho cô, và cho đời. Ngủ ngoan hết đi.

***

Con chim trong lồng vẫn hót, con người trong niềm đau vẫn không quên nỗi vui. Như một thân cỏ dại, kiên trì mọc lên và xanh đến kiệt cùng ở góc phòng, trong nụ cười, giữa đáy mắt, sâu ở tim. Nỗi vui mọc rễ rất sâu. Khép mình. Chỉ đợi một cơn mưa để ngẩng cao đầu lên.

Những đồ vật đắt tiền trong nhà, dần rủ nhau bỏ đi. Thay vào đó, là những đồ đạc nghèo mà mẹ đã cố gắng ghì thật chặt để không cho chúng nó vơi đi. Rồi mẹ lau chùi dọn dẹp mọi thứ, không cho chúng giăng đầy mạng nhện kỷ niệm. Mẹ ra chợ mua hoa, những đóa cúc xanh màu lá non, về cắm trong nhà. Và mọi ngày, mẹ đều mở nhạc, những bản nhạc mà mẹ thời con gái rất thích, cho con nghe.

Chỉ toàn là nhạc tình ca đôi lứa, hay nhạc cho những đứa trẻ bình thường. Không bài nhạc nào hát dành tặng cho con, một cậu bé bất thường cả. Chắc chẳng ông nhạc sĩ nào viết đâu, vì dẫu viết tặng, chắc gì con đã hiểu !

Nhưng điều làm cho mẹ vui nhất. Là có vẻ con thích âm nhạc, thứ âm nhạc hơi rè phát ra từ chiếc loa cũ gắn với máy tính của mẹ. Con đã chăm chú lắng nghe “ lời mẹ ru” của ông Sơn, mà thôi chảy nước dãi. Con đã chớp mắt không dứt khi nghe “ bài ca sao” của ông Duy…

Vậy nghĩa là con vẫn có thể hiểu những gì mẹ nói và dành cho con!

“Thuở mẹ ru

Mẹ ru con ngủ

Con ngủ trên mây

Con ngủ trên mây”

Con ơi, ngủ ngoan nhé !

Đừng thức quấy mẹ nhé,

Mẹ hãy còn tìm việc làm, để kiếm tiền mua sữa cho con.

Mẹ yêu con.



***



« … Hãy nhớ, trong trò chơi này, dù gặp chuyện gì, cậu cũng không được nói hay rơi một giọt nước mắt nào. Nếu không cậu sẽ thua đấy…… »

Lời con cáo không ngừng lởn vởn trong đầu cậu. Cậu có thể nhìn, có thể thấy hết, có thể nghe ra nỗi đau của mẹ. Nhưng cậu đang trong trò chơi của con cáo. Cậu không thể thua, cậu luôn nhủ tất cả là không có thực.

Nhưng nếu không có thực sao lòng cậu lại đau đến như thế. Đã bao lần cậu muốn hét thật to lên rằng “ Con Yêu Mẹ”, đã bao lần cậu muốn ứa nước mắt vì thương mẹ. Nhưng cậu đều kìm nén lại, đều tự nhủ mình không được khóc, không khóc.

Cậu phân vân. Mẹ và ước ao tìm lại những gì đã lãng quên, thì đâu quan trọng hơn ?

Không khóc,

Không được khóc.

Nếu không cậu sẽ thua con cáo. Nhưng cậu biết, khi nước mắt rơi, cậu sẽ tan biến đi cùng với nỗi đau.

***

Con ơi…

Mẹ đã kiếm được việc làm rồi đấy. Một công việc có thể cho mẹ nhiều thời gian hơn ở bên con. Nhưng có nghĩa là mẹ sẽ không có ngày chủ nhật, hay những buổi tối nghỉ ngơi, nhưng thôi kệ con ạ.

Mẹ sẽ ở nhà, để ngày ngày nấu cháo, và cùng hẹn hò với con, người tình nhỏ của mẹ. Mẹ con mình sẽ hẹn hò với nhau nhiều ngày mà không sợ tình chia phôi. Mẹ sẽ hát cho nghe thật nhiều những bản tình ca tha thiết. Mẹ sẽ cùng con chụp những kiểu ảnh thật ngố.

Mà hình như sắp đến sinh nhật của con rồi. Từ lâu lắm, mẹ vẫn sợ sinh nhật của con. Vì mỗi lần sinh nhật đến, lại nhắc mẹ nhớ ra con đang lớn lên, lòng mẹ phải thêm ưu tư hơn.

Con, chú mèo nhỏ không lông ốm o nằm run rẩy trong tay mẹ. Vẫn như ngày đầu, chúng ta gặp nhau trên đời này…

Nhưng dù gì, sắp sinh nhật con, nên hãy bỏ qua hết mọi điều không vui đi. Hôm đó, mẹ sẽ mua cho con một chiếc bánh kem, có nến lung linh. Và một món quà… Nhưng sẽ là thứ gì nhỉ ?

Lâu nay, hóa ra mẹ không quan tâm lắm đến việc con thích thứ gì. Thùng đồ chơi của con chỉ có con gấu cũ, quả banh nhỏ, và những thứ đồ hộp bằng nhựa linh tinh mà con thích đập chúng vào nhau.

À ! mẹ nghĩ ra rồi, mẹ sẽ tặng con một chiếc ô tô nhỏ có còi bấm. Hy vọng con sẽ thích nó.

Và đừng có dùng ánh mắt long lanh của con để dụ dỗ mẹ bật mí món quà nhé. Mẹ sẽ để con bất ngờ.

Yêu con…

***

Phố về đêm. Ngàn vì sao mọc.

Mùa thu quét lá bên đường, quét cả nỗi buồn. Thu thả đám lá rơi nghiêng vào đêm. Chiếc lá xanh úa rũa về vàng tươi.

Con trăng nửa chìm dưới đêm.

Cô ru con ngủ, rồi lặng lẽ bật chiếc đèn bàn nhỏ lên. Cô cầm kim chỉ để khâu lại quần áo cũ. Xong mớ quần áo, cô lại bắt đầu lên mạng để tiếp tục công việc của mình.

Có đôi khi, vì mạng ảo, nên cô cảm thấy bản thân dễ trải lòng ra hơn. Trong những lần lang thang tìm đọc về bệnh của con, thì tình cờ cô tìm đọc được những câu chuyện về người mẹ trên trang tầm tay. Nhìn lại bản thân, bất giác cô lại nhớ về người mẹ đã mất của mình. Cô muốn nói mình rất thương mẹ, rất nhớ mẹ, nhưng giờ đã quá muộn. Nước mắt chỉ có thể chảy xuôi xuống.

Và cô cũng đã chọn tầm tay, như một nơi để nghỉ ngơi giữa biển đời cô đơn này. Cô viết thật nhiều bài, ngắn có dài có, trút cho vơi những tâm sự đã dồn nén rất lâu trong lòng. Song điều bất ngờ nhất, là cô đã tìm được một chút ấm áp ở nơi đây. Mấy câu bình luận động viên cô, dăm lời chia sẻ yêu thương, dẫu cô biết trước mắt mọi thứ ấy chỉ là ảo, nhưng cô vẫn thấy vui hơn rất nhiều. Cô và con sẽ không cần phải lủi thủi trong hang tối nữa. Và rồi một ngày nọ, cô cũng dẫn con theo đến một cuộc gặp gỡ thân mật ngoài đời với những người bạn xa lạ.

Dẫu con cô vẫn ngai ngái ngủ trong buổi uống nước ấy, như mọi ngày, nhưng cô đã nhận được không chỉ là những lời động viên, mà còn là những cái nắm tay thật chặt của các bạn trẻ. Hãy còn đong đầy yêu thương trong cuộc đời.

Thi thoảng những lúc bận rộn phải đi đâu đó, cô có thể lên mạng để nhờ những người bạn trẻ đến chơi cùng Tuệ. Cô thầm nghĩ, có lẽ tình người trong cuộc đời chỉ cần thế là đủ. Những cái nắm tay đơn giản để kéo con người ta lên khỏi hố thẳm, đẹp hơn rất nhiều những lời ném đá xuống giếng.

Đang mải suy nghĩ, thì một chiếc lá vàng từ đâu theo gió bay đến trên bàn làm việc của cô. Ra là cô chưa đóng cửa ban công, vội đứng dậy để đóng cửa. Bỗng cô nghe có tiếng mèo kêu, hướng ngoài ban công. Là một con mèo đang nằm trên chiếc ghế mà cô hay ngồi để nhìn xuống đường. Cô định đuổi chú mèo đi, nhưng lại không đành lòng, thế là cô đóng cửa lại. Mặc kệ mèo, sáng mai kiểu gì nó lại chẳng bỏ đi. Cô vào phòng ôm con ngủ.

Ngoài kia, trăng rơi nhòa mái nhà, có con chim sẻ hoang hoải bay vào đêm.

Trong giấc mơ, cô thấy con đạp xe chở mình đi dạo quanh Sài Gòn trong mùa lá đổ. Đi vòng vòng những nẻo phố nhỏ, đi nhòa nhạt trong nắng mưa. Đi thăm những cánh đồng xanh bát ngát, đi về biển …

***

“ Con ơi, dậy nào”

Con trở mình, hãy còn ngái ngủ. Nhưng vẫn không quên cười rất tươi với mẹ.

Mẹ vội dọn dẹp chăn gối, ươn ướt, tối qua con đái dầm. Mẹ giận đánh mông con một cái rõ mạnh vì bực mình. Mặt con nhăn lại. Mẹ thấy xót, lại ôm con vào lòng.

Rồi mẹ cũng thay áo quần cho con, và đi chuẩn bị buổi sáng. Một ly sữa cho con, một ly café cho mẹ. Ngoài ban công chợt vọng vào tiếng mèo kêu, hình như là tiếng mèo con.

Hóa ra đêm qua đã có hai chú mèo con ra đời. Mẹ âu yếm nhìn hai chú mèo nhỏ, rồi lấy một ít sữa cho chú mèo mẹ.

Từ hôm đó, nhà mình có thêm mấy vị khách trọ nữa…

***

Con ạ, đôi khi mẹ cảm thấy may mắn khi có con. Mẹ đã không phải cực khổ chạy trường để con đi học. Nhưng nếu con đi học có lẽ con của mẹ sẽ học rất giỏi, rồi sau này con sẽ nhà một nhà khoa học, hay là một nhạc sĩ nhỉ ?

Mẹ biết câu trả lời rồi,

“ Không gì cả.”

- Vì con sẽ mãi mãi bé dại.

Thi thoảng, mẹ nghĩ thế để tự làm mình bật cười. Lâu rồi, mẹ cũng đã cảm thấy quen với việc con hiện diện lặng lẽ trên đời này. Cũng không nhất thiết phải đeo cái mặt nạ bất hạnh khổ đau kia nữa, dạo này, mẹ hay cười nhiều lắm đấy.

Mẹ sẽ cố gắng làm việc, để sang năm có thể dẫn con đi thật xa về nơi có biển vắng. Không biết con có sợ sóng biển như mẹ hồi bé không ?

Cám ơn con, vì nụ cười luôn nở trên môi. Có lẽ vì nụ cười ấy, mà mẹ đã không tuyệt vọng. Cám ơn con, đã dạy mẹ biết được kiên nhẫn, và yêu thương, theo cách của con. Cám ơn con, đã đến với mẹ theo một cách hết sức đặc biệt, dẫu đôi lúc, con ị đùn khiến mẹ khó chịu.

Dù con thế nào, vẫn là con của mẹ thôi!

***

Mẹ đang nấu ăn, còn lũ mèo kêu meo meo ngoài ban công.

Còn cậu, đang nằm mải mê xoay tròn quả bóng. Bất giác, cậu thấy một cái bóng đen. Khó khăn để xoay cổ lại, cậu thấy con cáo đang ngồi bên cạnh chỗ mẹ đang đứng. Rồi bỗng chốc, nó đã đến trước mặt cậu. Đôi mắt đen thẳm hơn đêm của nó nhìn thẳng vào cậu. Hình như mẹ không thấy nó.

“ Này, trò chơi của chúng ta đã đến thời điểm kết thúc.……….”

Con cáo vừa nói vừa đi lại, không ngừng ve vẫy chiếc đuôi. Một đốm lửa từ chiếc đuôi rớt xuống. Con cáo biến mất.

Mẹ vẫn mải nấu ăn. Chỉ có cậu là thấy ngọn lửa đang cháy. Cậu muốn nói với mẹ, nhưng sao cứ nghẹn lại ở cổ.

Ngọn lửa cháy đốt những vách tường như giấy. Ổ điện trong nhà bắt đầu bốc khói. Cậu vẫn nằm đó, đầy bất lực.

Hình như mẹ đã ngửi thấy trong nhà có mùi cháy khét. Mẹ chạy về phía cậu. Mẹ đã quên tắt bếp, ngọn lửa đang nhảy múa ở đó.

Cậu đưa tay chỉ chỉ về phía bếp. Song, mẹ không để ý.

Mẹ đang bận ẵm cậu và tìm xung quanh xem mùi cháy từ đâu ra.

“ BÙM”

Một tiếng nổ lớn vang lên. Bếp ga nhỏ đã bốc cháy. Ngọn lửa dần lan ra khắp nhà.

Mẹ định ẵm cậu chạy ra ngoài. Nhưng giá sách bỗng dưng đổ xuống.

Cậu lăn một vòng dài. Còn mẹ ngã xuống đất. Bất tỉnh. Nửa người bị giá sách đè lên. Ngọn lửa càng lúc càng cháy lớn. Khói mù mịt.

Cậu vẫn tỉnh táo, để có thể nghe được lời ngọn lửa đang gào thét. “Ta phải thiêu cháy một sinh mạng”.

Ngọn lửa đang nói bằng ngôn ngữ mà chỉ có cậu nghe thấy.

Cậu khó khăn trở người lại, nhìn mẹ lần cuối. Rồi lết mình từng chút, từng chút về phía ngọn lửa.

Trong biển lửa đang cháy. Có một sinh mệnh đang dần lụi tàn đi.

“ Con yêu Mẹ” Tiếng cậu thầm thì bên tai mẹ.

Một giọt nước mắt cậu rơi xuống, xoa dịu ngọn lửa.

Cậu đã kết thúc cuộc chơi. Trước mắt cậu, tất cả dần tan đi như bụi mờ.

***

Người ta lay cô dậy.

Cô vẫn sống trong một vụ hỏa hoạn do chập điện. Tất cả đều bảo đó là kì tích. Nhưng con cô đã không được may mắn như vậy. Mọi người tụ tập bàn tán xôn xao.

Cô tỉnh dậy, đầy hoảng loạn. Cô hãy còn nghe bên tai, tiếng con cô thầm thì nói yêu cô. Cô nhào về phía mà người ta bảo con cô ở đó.

Trái tim cô dường như đang vỡ vụn ra.

“ Con ơi, đừng bỏ mẹ…”

Cô lay mạnh cái xác cháy đen, như muốn níu cậu lại cuộc sống.

Cô bưng mặt khóc thảm thương.

Khóc đến ngất đi.

***



Nước mắt rơi xuống, cậu mở mắt ra. Vẫn là gốc cây lớn, con cáo đang nằm trước mặt cậu. Nhưng căn nhà, mẹ và lũ mèo đều đã biến mất.

“ Cậu thua rồi.” Con cáo uể oải nói.

Cậu không muốn nói gì thêm nên chỉ im lặng.

Con cáo ngước lên nhìn cây nguyện ước. “ Cậu thấy không, cây nguyện ước kết quả rồi đấy.”

“ Thật bất ngờ, khi cậu rơi nước mắt và nói một câu “ con yêu mẹ”, dẫu biết là sẽ thua.”

…..

“ Với trò chơi, cậu thua, nhưng trong thử thách, cậu lại thắng.”

Nói đến đó, con cáo lại vẫy vẫy đuôi. Kí ức bỗng ùa về trong đầu cậu, chuyện cũ chuyện mới. Từ thung lũng cỏ hồng cho đến căn nhà chung cư.

Quá nhiều chuyện đau lòng cùng một lúc nhớ lại, cậu vỡ òa.

Con cáo im lặng rồi khẽ nói,

“ Nào, hãy nói ra nguyện ước của cậu đi.”

Không chút chần chừ, cậu liền nói : “ Tôi muốn lại một lần nữa làm con của mẹ”

Con cáo lại vẫy đuôi. Cậu mê mang tan biến đi theo bụi ánh sáng.

Cậu đã tìm được trái nguyện ước của mình. Còn con cáo vẫn ở cạnh gốc cây nguyện ước để chờ đợi người tiếp theo.

***

Xuân hạ thu đông rồi lại xuân. Sông vẫn hướng về biển trong nắng mưa.

Cái chết của một đứa trẻ tật nguyền cũng đau buồn như một đứa trẻ bình thường.

Người mẹ bán căn nhà chung cư, mang theo tro cốt của con, đi về một vùng biển xa. Trong túi xách của cô, còn có một con mèo mẹ và hai chú mèo con. Nơi vùng biển vắng thanh bình. Cô đã ở đó, vài năm tiếp nữa, dần dà cô cũng bước ra khỏi nỗi đau để tiếp tục cười.

Rồi cô cũng gặp được một người đàn ông hiền hậu…

Một tình yêu khác lại nảy mầm.

Và cô lại mang thai lần nữa.

Hạnh phúc trĩu nặng lo âu.

Rồi cô lại nhớ về Tuệ, cô quyết định đặt tên cho đứa con tiếp theo là Trí. Cô không biết rằng, đứa bé trong bụng cô cũng đang ngước nhìn cô và thầm thì :

“ Con sẽ là con của Mẹ thêm lần nữa.”