Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

gió có lạ nữa không?

Tuổi 19 hững hờ cập bến khi tâm trạng lá không tốt lắm bởi những vướng bận, trăn trở của cơn bão vừa qua.

Nhưng khi lá buồn và suy sụp nhất thật may mắn gió đã đến kịp lúc đưa bàn tay đỡ lấy chiếc lá héo úa

Gió mang yêu thương đến, gọi mong nhớ về. Gieo vào lòng lá kiên nhẫn của những đêm thức khuya đợi chờ. Tạo chút hờn ghen ngỗ nghịch vô lý dị thường vặn vẹo nỗi lòng mà đôi lúc chính lá cũng không thể lý giải nổi bản thân mình có chăng là trách cứ sự bất biến vạn năm của danh từ mang tên “tình cảm” .

Ừ thì tình cảm chẳng bao giờ cố định, thoắt đến, thoáng đi nhưng….đôi khi lại vĩnh viễn ngự trị ♥ thích gió là điều chưa bao giờ lá dám nghĩ đến dù chỉ là ý nghĩ .
Đẹp trai, đa tình cầu toàn & đầy tham vọng hơn nữa là với lá đôi khi gió cũng buông lơi,

Cảm xúc nhiều lúc cũng rơi lọt thỏm vào hố đen vô vọng.
nhưng lá cũng cố tình không hiểu rằng với gió lá gần nhất vẫn chỉ là bạn
đôi khi quá nhạy cảm trong suy nghĩ lá lại cảm thấy mệt nhoài
nhiều lúc lá tự nhủ có lẽ lá nhầm lẫn gì đấy chăng ??
Hay là tại thói quen làm nên những suy nghĩ kỳ lạ ấy ? Thói quen có gió ở bên.


Những ngày tháng vu vơ đó, không phải lá chưa có bao giờ, chắc hẳn không phải lần đầu tiên, và lá hiểu sẽ không phải lần cuối, nhưng thật buồn vì đó lại là chuỗi ngày ngắn ngủi vui vẻ day dứt trong lòng lá mãi, là lần đầu tiên con bé nửa vời và hay đắn đo sợ hãi như lá cương quyết hết mình bay thẳng về phía chân trời có gió, chưa một lần phân vân ngoảnh đầu lại dù biết điều đó không hề dễ dàng gì
Yêu thương mạnh mẽ một người, cũng như tự mình trao cho họ dao nhọn để khắc vào tim gan, trao một cách không lí do, vô điều kiện,hiển nhiên như thể là phải thế ;)

Yêu gió.
Là nỗi đau của sự bị bỏ lại không lý do. Là chút im lặng quẩn quanh không tên sáng chiều. Là nụ cười ngắn ngủi chợp tắt khi cô đơn bấu víu.

Nhưng vẫn chăm chút ôm nhớ mong vào người, ngỗ nghịch tin vào một lời nói vẩn vơ.
Lá vẫn nhìn về phía gió.
Phía chân trời màu xanh phai nhạt dần, là hoàng hôn cứ bám riết, như lá cứ bám riết vào chút niềm tin hoang sơ xưa cũ.
Để rồi bải hoải trong nỗi nhớ mong , hụt hẫng, ngẩn ngơ quanh quẩn quấn quýt với những ánh mắt,lời nói,gương mặt cười,ngọt ngào thì hiếm mà đắng chát thì nhiều
gió là chút lưu luyến lâu là nỗi nhớ nhiều, là ngang bướng ngắn ngủi của yêu thương thuở 19 non xanh
ở cái thời đại mà hạnh phúc được tính bằng giây,con trai tốt đến với mình như 1 điều gì đó thật xa xỉ mặc cho lá biết gió của trước kia hay bây giờ , lâu dài hay ngắn ngủi (thực ra lá biết gió một thời gian chưa đủ lâu nhưng cũng không phải là ngắn để tồn tại trong ký ức nhau một chút gì đấy đọng lại) hiểu những gì lá nhìn thấy trước mắt, mặc những gì gió nói hay mọi người nói về gió thế nào trong lá gió luôn là một BIG BOY


“gió rải đầy trên từng lối đi nhỏ
Ơi à lác đác len vào trái tim em
em lao đao,ngốc nghếch bám vệt gió
Yêu trong trắng,nhưng khờ dại em ơi
cơn gió ấy của xa xưa ngày cũ
Từ một thời vẫn chưa phải là phôi phai
Lâu lắm rồi em không còn nhớ nữa
Rồi em buồn,buông gió chạy đi xa...

gió vẫn chỉ là gió
Chỉ là kí ức của ngày xưa
Sao em cứ mãi hoài thương nhớ
Để lúc buồn cứ ngỡ tưởng mình vui...”

Hà Nội 17/6/2013

Ngày em với thứ tha bỡ ngỡ làm bạn,

ngày em một lần mơ lại cơn giấc khờ dại

Nứt vỡ rồi có lành lại được không em?