Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

ĐI RA KHỎI Ô VUÔNG



Có những ngày chỉ thấy mọi việc mình làm, mọi điều mình nghĩ, mọi tình cảm mình trân trọng và hết lòng…cũng chỉ giống như hòn đá vứt ra biển mà chẳng bao giờ có tiếng gì vọng lại. ( Trích Bình Minh Mưa )

Câu chuyện dưới đây viết cho một người bạn. Có thể không đầy đủ như những gì cô ấy tâm sự. Nhưng xin hãy hiểu cho. Hay vì bởi “ Một trái tim thật sự trưởng thành không thể vẹn nguyên..”

Mùa thu không đến muộn. Chỉ một cơn gió lay lắt chạm nhẹ, chiếc lá úa đã lìa cành xào xạc giữa không trung. Nắng nhỏ giọt đổ dài những bóng đen lang thang buồn bã. Nỗi nhớ rùng mình, lạnh lùng dấu chấm than…….

Người ơi ! ( Nguyên ơi ! )

Mùa thu…bao nhiêu cuộc gặp gỡ….bao nhiêu cuộc chia tay…

Anh - con người của xứ sở mang tên vĩnh viễn. Nắm chặt mùa thu với lời hứa không buông.

Em - cô gái bình yên trong thế giới rộng lớn. Đặt một ngón tay lên đôi môi hấp hé sắp tuôn lời thề thốt.

Anh - chàng trai trầm tính thi thoảng lại hậu đậu. Nhút nhát xin lỗi khi làm vỡ chiếc tách mà em tặng . Vậy mà em không giận..không hề giận..

Em - con tim rộn ràng “ leng keng ” muỗng cà phê gõ nhịp lên thành thủy tinh trong suốt.

“ Đố Di….bài gì đây ? ”

“ The magic Flute ” ( Mozart )

“ Sai rồi….”

“ Thôi đi Nguyên. Nhiều người đang nhìn kìa….”


“ Vậy là.chịu thua phải không.. ”

“ Ừ… ”

“My Heart Will Go On ” ( Celine Dion )




Em – một ngày giận dỗi vô cớ.

Anh – hai vành tai kéo dài. Lăng xăng…

“ A chào Son Ye Jin…À không…chào quàng khăn đỏ ”

“ Tôi là….sói…sói đây…”

1074 ngày. Một giấc mơ vừa choàng tỉnh. Di - cô gái lạc lõng trong góc vuông của quán nhỏ. Ngồi ngắm nhữg bóng đèn lập lòe giăng mắc con phố. Hai chuỗi sáng song song hắt hiu vừa bị nổ.

Di - cô gái vẫn nhấm nháp ly vani như một đứa trẻ dẫu cho ai nhìn mình. Nhưng nào phải ánh mắt trìu mến, ấm áp. Và Di..Đôi mắt sâu thẳm không muốn biết thế giới xung quanh đắm đuối ngọt ngào ra sao nữa. Đứng dậy, chuyển dịch một chiếc ghế, lao ra vội vã. Cấu chặt bàn tay, hoang hoải sổ tung, đâm sầm người lạ,..

“ Chuông gió này đẹp anh nhỉ ? ” ( Người trong quán trò chuyện * )

“ Giữ cẩn thận nhé...mai mốt tụi mình có nhà riêng sẽ treo ” ( *)

“ Ai thèm lấy anh chứ..” ( *)

“ Không phải Nguyên..Không phải muỗng cà phê gõ nhịp …”

Di - con tim khua lẻng kẻng. Rớt nơi nào. Rớt nơi đâu – những ngày đầu yêu thương. Rồi nơi lồng ngực bỗng một cơn nhức nhối. “ lời hứa mãi mãi..lời hứa mãi mãi...”.

Tại sao chứ ? Đôi chân loạng choạng “ mình sắp không đứng vững ...sắp ngã qụy..không được..không được..ngã..”. Hoảng hốt đánh rơi vật định mệnh. Xước trong gió, âm thanh va đập..

“ Nhẫn của cô đây ..”

“ Nhẫn của Di đây ”

“ Đừng làm mất nhé….đừng làm mất….”

“ Cô không sao chứ ? ” ( Bồi Bàn )

“ Tôi không sao…”

* * *

Buổi tối, Di lặng lẽ xếp ngay ngắn mấy bộ đồ vào va li. Nhìn xung quanh là một mảng trống lớn lao. Bỗng nhiên không muốn nấn ná thêm một phút giây ở thành phố này nữa. Hai đứa bạn cùng trọ của Di đã phóng lên xe từ lúc nào rồi, bỏ mặc Di đơn độc. “ Ờ, thi cử xong, họ nấn ná làm gì cơ chứ, mối gắn kết cũng chỉ là ô vuông sống chung ”. Ngày mai, Di về…

Hôm qua, lúc đi chơi với bạn bè cùng lớp, lúc ăn uống, hò hét, ca hát, cười nứt nẻ...Cũng nghe ai đó tíu tít hỏi nhau “ chừng nào mày về ? ”. Vậy là Di không đắn đo nữa. Ngày mai, Di về….

Lủi thủi kéo va li ra sân ga. Cứ thế mà đi, vì biết chắc rằng chẳng ai vẫy tay chào. Chẳng ai nhắn nhủ “ về quê thượng lộ bình an hen mày…nghỉ hè vui vẻ ”. Di cũng có một người bạn cùng quê. Tính tình rất thẳng thắng.

“ Tao đang gia sư nửa chừng. Ôn cho nó tới ngày thi đại học rồi cuốn về sau. Bữa nào sang nhà tí tởn hen ..”

“ Hì…..Ừ….”

Tàu lăn bánh rồi. Thành phố có nhớ Di không ? Di nhớ thành phố. Dẫu hai ta chẳng có mối lương duyên nào cận kề. Xét đến cùng..cũng chỉ qua là sợi dây leo gặp nhánh cây xanh, con cá sông dò dẫm ra biển lớn. Rồi bốn năm vèo vèo, ra trường, liệu có quay lại nơi này. Di hơi chạnh lòng….

Cầm vé trên tay. Di mừng thầm “ may mà toa ba còn vé ”. Tuy không có máy lạnh, chỉ một khung sắt dày, phía dưới treo lưới thép, gió mơn man chui qua những ô vuông ti hí. Nhưng điều đó chẳng phải tuyệt vời lắm sao. Tàu chạy một hồi, phía bên ngoài, mấy mái nhà san sát đã biến mất. Có thể ngửi thấy mùi cỏ dại ngai ngái. Có thể thấy núi đồi cong cong cứ thụt lùi đằng sau...Ở mép rừng, hình như là hai vợ chồng đốn mía, là thằng nhỏ còi xương cắt cỏ cho bò..Tưởng rất gần nhưng chỉ một tiếng gọi là bị gió giật mất. Nhưng vẫn muốn thốt ra như hồi con bé hay đi tàu với ba “ Ê nhỏ ! Làm gì đấy ? ”. Thằng nhỏ sẽ nhe hàm răng cười lại, trả lời cộc lốc “ cắt cỏ ”. Câu nói nghe gọn gãy mà như muốn níu người ta ra khỏi sự ồn ào, vội vàng, chen lấn của thành phố. Và biết đâu nếu Di dừng chân nơi này, sẽ có chuyện giống má từng kể, “ cây sắn này rễ sâu lắm…để anh nhổ giùm cho ”.

Tàu lướt nhanh quá. Tàu phát ra những cung bậc cãi vả. Đó có lẽ một cặp vừa cưới. Những lý lẽ vượt trội, những phân bua nặng nhọc bị ngưng bặt bởi một cái tát. Cô gái không cứng cỏi như Di nghĩ. Không phải hành động trả đũa nảy lửa. Chỉ là âm bậc lỉnh kỉnh….

“ Tránh chỗ cho tôi ra...tôi tìm chỗ khác ngồi...không làm phiền anh nữa...tôi sẽ về nhà mẹ tôi...”

Người đàn ông giả vờ chẳng nghe thấy bất cứ một âm thanh nào hết. Duỗi đôi chân làm cô gái ngã nhào. Cô đứng dậy nhanh chóng. Trên khuôn mặt tròn trịa, cơn phẫn nộ chỉ thoáng xuất hiện rồi biến mất. Ban đầu là cô ấy đổ ngã vì lời nói, rồi đổ ngã vì hành động. Và bây giờ...dường như chẳng còn điều gì ghê gớm khiến cô ấy gục nhào thêm lần nữa. Cũng như chiếc bình, chiếc ca, một vết nứt, trăm vết nứt và cuối cùng là ngàn mảnh vụn. “ Ngàn mảnh vụn rồi thì làm gì còn vết nứt nào nữa…..” . Di ngậm ngùi hiểu ra.

Di bắt đầu xóa đi những tin nhắn chưa hề được gửi. Xóa đi cả những đường viền kí ức. Kỉ niệm ngày gặp gỡ, kỉ niệm valentine, kỉ niệm Noel….Xóa “ sạch sành sanh ”. Hen người ?

“ Nguyên à…cậu đề phòng đi nhé. Lúc bước xuống tàu, mình sẽ siết cậu đến nghẹt thở đấy. ..”

“ Nguyên ở chỗ nào vậy. Sao Di không thấy…”

“ Di tìm hoài không thấy…..Thiệt mà…”

“ Mới tháng mười mà trời lạnh quá. Nguyên ơi ! Cây lộc vừng mà mình trồng cùng nhau chết mất rồi. Bữa nào tụi mình trồng cây khác nhé ? . ”

“ Hôm nay, trời đẹp thật. Gió cứ tạt vô khung cửa sổ phòng Di. Mát rượi. Vậy mà Di phải nằm một chỗ..Buồn chết đi được ”

Ngày thứ 1073.

“ Mình muốn gọi điện cho Nguyên. Vậy mà khi bấm số xong lại không thể….Mình muốn nói láo cậu ấy là có một chàng trai đang tán tỉnh mình. Xem cậu ấy phản ứng thế nào, hồi giờ chưa thấy Nguyên ghen. Muốn kể cho cậu ấy nghe. Con cháu Di á…nó nghịch hết chỗ nói, xém tí nữa là cháy nhà, tóc nó bây giờ có mấy lọn hun đỏ. Muốn cho Nguyên biết chân Di đỡ đau rồi . Vậy mà không được. ……”

Ngày thứ 1072.

Gửi Ngọc. Cô nhóc mà chị luôn xem là em gái thân thiết. Chị cũng không biết là khi nào mình mới lành bệnh, mới đi bình thường được. Nhưng chị không hề tỏ ra yếu đuối để cầu xin tình yêu như những gì em nghĩ. Đôi khi chị ghét em, ghét em kinh khủng, ghét chuyến đi Đà Lạt của em và anh ấy. Không có nó thì Nguyên đâu biết em. Chị muốn cười ha hả khi nghe anh ta bị bệnh. Trời phạt. Từng nghĩ rằng liệu mình và anh ta có cùng chết. Để muôn kiếp bên nhau như phim truyện vẫn viết vẫn diễn. Nhưng thôi, em à….Chị sợ mình bấn loạn khi suy nghĩ nhiều quá. Và chị cũng chẳng bao giờ muốn những người yêu nhau đau khổ vì quá khứ. Vì vậy, chị chúc em và anh ấy hạnh phúc….

Kể từ ngày thứ 1071. Một tháng trước….

“ Trời ơi ! Con tui sao vầy nè ?...”

“ Ông dìu con nhỏ cái coi. Đi đứng gì khó khăn quá đi ”

“ Phải mổ hở má ? ”

“ Thôi ! Con ạ. Má nghe bác sĩ nói, bệnh này có mổ cũng không lành hẳn được. Để má đều đặn hốt thuốc Đông cho uống…”

“ Mày không được gục ngã..không được gục ngã lúc này…Di ơi ! ”

Hai Tháng trước.

“ Anh nghĩ mình đã đến lúc mình phải rời xa em rồi. ”

“ Nguyên. Trò đùa gì thế ? ”

“ Không phải trò đùa đâu Nguyên ”

Một tháng trước.

“ Nhắm mặt lại. Không được hé đấy nhé..”

“ Di ăn gian quá…”

“ Ba..Hai…Một ”

“ Chúc mừng Di đậu đại học. Quà của Di đây……”

* * *

Ngày thứ 981.

Di và Nguyên vạch định những ước mơ cuối cấp. Nguyên bảo “…lớp học...trường học…cả cái nơi sinh ra lớn lên này….cũng chỉ là một ô vuông…bước ra khỏi ô vuông này…chúng ta mới vững chải mới trưởng thành được ”. Câu nói triết lí ấy của Nguyên không làm Di nhớ bằng cái ô vuông nho nhỏ Di chờ Nguyên dắt xe ra mỗi buổi tan học. Cái ô vuông chứa chiếc ghế đá mà Nguyên và Di hay ngồi, tác dóc đủ chuyện, dẫu chẳng ngồi được lâu. Có lần, cô chủ nhiệm của Di thấy..

“ Trò chuyện gì mà thân mật dữ vậy ? ”.

“ Tụi em chào cô…” - Di cười, may mà cô giáo hiền.

Ngày thứ 980.

Phượng Vĩ chẳng còn chiếc lá nào để rụng, màu đỏ thắm bay lả tả khắp sân trường. Chạy qua những ô xi măng lởm chởm. Nguyên cười bảo “ có khi đây là lần cuối…làm tài xế xe đạp ”. Vậy mà đó là lần cuối cùng thật. Lần cuối cùng, Di ngói đầu lại phía sau, tìm xe cái ô vuông nào đã làm mình té, khuỷu tay đầm đìa máu. Và bây giờ con tim ồ lên nhắc nhở “ A, thì ra đây là cái lưng phẳng lì mà mình ngọe đầu lúc đó ”

* * *

Trước thềm giảng đường. Di và một vài sinh viên chen chúc chờ tạnh mưa. Đó là một buổi chiều tầm tã. Trong ô vuông bé nhỏ, cảm giác như không muốn đối mặt thế giới thật tầm thường. Bỗng một chàng trai cao lều nghều, trên lưng cõng ai đó lao ra, tập vở của Di bị hất tung xuống vũng nước. Một sinh viên khác gật nhẹ đầu “ lẹ lên Bảo…xin lỗi chị…nhỏ bạn em bị cành cây rớt trúng..gió dữ quá ”.

“ Ừ…không sao…”

Di mỉm cười khi tự nhiên có người kêu mình bằng chị ( Di học năm một ). Họ chạy vội vã. Cơn mưa chưa ngớt. Ô vuông, chỉ còn vài người cặm cụi với điện thoại.

“ Di về không. Dù này…”

“ Mình đi xe máy..”

“ Vậy về trước nhé..”

Mưa vẫn ào ào. Ông trời giống Di. Đã khóc thì phải khóc thật nhiều. Loài cây xanh được uốn cong thành hình cầu vòng trở nên rũ rượi, Di ngạc nhiên nhận ra “ Ban nãy chúng là một cái miệng nhăn nhó, bây giờ đã là miệng cười..”. Cuốn sách ẩm ướt làm tay Di hơi lạnh. “ Lâu tạnh thế nhỉ ? ”. Nhưng bây giờ Di có thể xòe tay ra mà hứng từng giọt “ tí tách ” , chẳng sợ ai chú ý nữa.

“ Áo mưa nè Di. Về trước đi nhé…”

“ Thôi. Đừng nhường nữa. Nguyên còn đi học kèm mà. Nguyên về trước đi chớ không kịp. ”

Buổi chiều hôm ấy. Có hai kẻ dầm dề dưới mưa.






-----------------------------------------

“ Đây..Di gậm nhấm nỗi buồn như cái bánh kem này nhé ”

“ Vous êtes très beau sourire ” ( Bạn cười rất xinh - tiếng Pháp )

“ Là gì vậy. Di dở ngoại ngữ lắm.. ”

---------

“ Bảo lém lĩnh thật đấy. Lái xe chậm thôi chứ. Xém tí nữa là nhập viện rồi…”

Bảo phì cười “ Tay đua ngoại hạng mà ”.

---------

“ Di lại buồn à. Đi ăn gì không ? ”

“ Chắc Di mập lên mất…”

“ Hì. Di ăn mấy cũng không mập lên đâu..”

---------

“ Bảo đang yêu ai hở ? Sao thấy mọi ngày đều cười tươi thế...”

“ Đâu phải những người đang yêu mới hay cười đâu Di..”

“ Bạn bè Bảo chắc nhiều lắm..”

“ Ừ. Vậy mà có lúc cũng chẳng biết nói chuyện với ai. ”

“ Di bắt trước mấy đứa bạn, bắt trước Bảo, hay cười, vậy mà vẫn thấy mình lạc lõng giữa thành phố này..”

“ Còn Bảo thì học tập, việc đoàn việc trường..Đôi khi bận quá, người ta chẳng biết sợ sự đơn độc nữa ”

* * *

Ngày trở lại thành phố. Đặt tay lên con tim thầm thì hỏi “ bình yên chưa ? ”.

Bỗng nhiên muốn ai được ai đó che chở, bỗng nhiên những lời an ủi rót vào tai trở nên thô rát. Chỉ muốn lặng im ở góc vuông bé nhỏ. Chẳng cần nhớ hôm nay là ngày mấy, thứ mấy…

Di, một buổi tối đến ô vuông……….

Gục ngã giữa lòng đường. Hơi thở yếu ớt không đủ chống cự bọn cướp nơi ngõ vắng “ đưa túi xách đây ”.

Di , nỗi buồn trách móc “ hà cớ gì lúc đó lại bấm gọi một số không thể liên lạc bấy lâu . Hà cớ gì không nhớ lời con bạn dặn, “ la lên thiệt to, cấu xé bọn chúng chứ...” Hình như nơi lồng ngực, con tim lại gõ nhịp “ leng keng ”……..

“ Nguyên. …”

“ Nguyên…”

“ Tỉnh lại đi Di...” ( Bảo )

“ Tỉnh lại đi Di...”

Ngày thứ 1074 – Ngày tạm biệt những mùa thu mong manh. Tạm biệt tình đầu…

Đi ra khỏi ô vuông – đi ra khỏi kí ức – chạm tay vào hiện thực chông chênh…

Bút Danh : Mộc Thiên