Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

NỤ HÔN CỦA BÚP BÊ

Nó gục xuống bên bờ tường. Như mọi khi, nó không cảm nhận được sự đau đớn, có lẽ đó là một điều may mắn, bởi vì với những vết thương trên người nó hiện giờ, nếu là một con người bình thường có lẽ đã chết. Cả người nó bầm dập nhiều chỗ, mặt có vài vết xước, cánh tay trái gần như gãy lìa, quần áo vốn tinh xảo đẹp đẽ giờ lấm đầy bụi đường nhếch nhác, hậu quả của việc nhảy khỏi một cái xe hàng chạy với tốc độ 90km/h và bị quật thẳng vào tường. Nó nghĩ nó đã gãy cả xương sườn, trong trường hợp nó có xương.

Nó không đau. Nhưng sự mệt mỏi khiến nó kiệt sức. Ngẩng đầu lên nhìn mẩu trời bé xíu may mắn không bị những mảnh tường bê tông che khuất, nó bỗng dưng muốn khóc, dù biết nước mắt con người, đối với nó là thứ vô cùng xa xỉ.

Nó không biết chuyện gì thực sự xảy ra. Hai ngày trước, nó vẫn còn ở nhà, bình an ngắm những chú chim xanh biếc ngoài cửa sổ. Hôm qua, cô chủ về đến phòng, đóng sầm cửa lại và quăng hết mọi thứ trong tầm tay. Khi nhìn thấy nó đang đứng run rẩy trong góc phòng, ánh mắt cô như tóe lửa, một phát quăng thẳng nó vào tường. Nó choáng váng và ngất đi. Khi tỉnh lại, nó thấy mình nằm trong một chiếc xe tải, bên cạnh là những thùng đồ đã cũ. Qua một khúc cua, phải thắng gấp, nó đang nằm chênh vênh trên núi đồ cũ, cứ thế văng thẳng xuống đường, lọt vào góc hẻm này, cứ thế chịu đựng cho đến bây giờ.

Nó chợt không hiểu, rốt cuộc nó cố gắng thoát khỏi chiếc xe ấy vì cái gì? Nó chỉ biết nó cần phải thoát ra. Nó không muốn kết thúc cuộc đời của nó trong một đống rác hỗn tạp, dù không biết cụ thể họ sẽ làm gì nó nhưng chắc chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả. Lúc ấy nó chỉ nghĩ phải thoát ra, thoát ra rồi làm gì nó không biết, nhưng trước hết phải thoát ra đã. Và đó là lý do vì sao nó ngồi đây, nhìn trời và bàng hoàng vô định cho tương lai của mình.

Nó bỗng bật cười vì suy nghĩ của chính mình. Nó có tương lai sao? Một món đồ chơi đã bị chủ nhân vứt bỏ, nó có tương lai sao?


Mải suy nghĩ, nó không chú ý tiếng bước chân từ phía sau lưng mình. Một cái đầu xù nhô ra từ góc tường sau lưng nó, đôi mắt sáng quắc nhìn nó chằm chằm.

*

Những chiếc răng nanh cắm phập vào người nó, rồi nó thấy mình bị vẫy mạnh, có cảm giác mình sắp bị xé xác đến nơi. Nó mệt mỏi thầm nghĩ, nếu có thể kết thúc, hãy kết thúc tất cả đi. Nếu được giải thoát, có lẽ nó sẽ hạnh phúc hơn, mặc dù chân thành mà nói, kết thúc bằng việc kẹt cứng giữa hai hàm răng của một con dã thú to đùng có bộ lông màu vàng kim rực rỡ, đẹp nhưng hôi, là một kiểu chết không hay cho lắm.

Ngay khi nó sắp không thể chịu đựng nổi nữa thì cứu tinh xuất hiện.

"Cún!"

Nó đau đớn nhận ra cánh tay của nó đã hoàn toàn đứt lìa và rơi xuống đất khi con quái thú đó quay ngoắc lại và  chạy đến người vừa phát ra tiếng gọi.

"Mày ngậm cái gì trong mõm vậy? Nhả ra coi. Gì đây? Uả, sao trông quen quen?"

Nó gượng mở mắt nhìn, rồi chết sững khi nhận ra trước mặt nó là ai.

Cậu ta, người gián tiếp đẩy nó vào hoàn cảnh này.


*

Nó là một con búp bê Nhật Bản.

Trước khi được mua về, nó được trưng bày trong một cửa hàng đồ chơi. Mọi thứ xung quanh nó lấp lánh và rực rỡ, nhưng lạnh lẽo. Niềm háo hức khám phá thế giới xung quanh từ lần đầu tỉnh thức đã chuyển thành chán nản khi ngày ngày phải nhìn những gương mặt xa lạ với những câu khen ngợi mà nó không hiểu.

Giây phút nó được đưa đến cửa hàng đồ chơi, nó đã phát hiện ra một điều: nó là một món đồ chơi, nhưng là một món đồ chơi không bình thường. Nó có suy nghĩ, có cảm xúc, nhưng những món đồ chơi xung quanh thì không. Nó đã thử nói chuyện với ếch bông xanh, cá heo béo và cọp con gần nó nhất, nhưng đáp lại chỉ là khoảng trống im lặng đáng sợ. Không ai trả lời nó, hay đúng hơn, không ai giống nó có linh hồn.

Hạnh phúc của một món đồ chơi là được ai đó mang đi. Ếch bông xanh, cá heo béo và cọp con lần lượt rời cửa hàng để đến những ngôi nhà mới. Nhìn chúng được những cô bé, cậu bé ôm vào lòng đầy cưng chiều, nó cũng khao khát mình được chạm vào như thế, dù chỉ là chút hơi ấm ban ơn. Nhưng ngoài cây chổi đầy bụi định kỳ quét qua loa người nó 2 lần một tuần, cùng những lần bị nhấc lên đặt xuống với vài câu khen hời hợt, nó không được một ai yêu thương.

"Con búp bê này đẹp thật. Tinh xảo nữa chứ!" - cô giúp việc cửa hàng chép miệng.

"Ừ. Đây là con búp bê cuối cùng của một nghệ nhân nổi tiếng đấy. Nhưng khó bán quá. Hàng đắt, lại kén người mua. May mà chỉ lấy về một con, lấy nhiều chắc lỗ vốn chết mất." - bà chủ đáp.

Một năm trôi qua. Nó bị chuyển từ góc dễ thấy nhất của cửa hàng vào một góc khuất, chổi quét bụi cũng giảm tần suất chỉ còn một lần một tuần. Mặc dù nó chẳng thích cây chổi ấy chút nào, nhưng dấu hiệu ấy chứng tỏ nó đang bị bỏ rơi, và nó vô cùng sợ hãi vì điều đó. Niềm hy vọng chuyển dần thành tuyệt vọng.

Cho đến một ngày, những ngón tay ấm áp đánh thức nó khỏi giấc ngủ triền miên. Những ngón tay ấy cẩn thận chạm khẽ vào khuôn mặt của nó, ve vuốt mái tóc được vấn kỳ công và lớp áo lụa kimono mềm mại. Một giọng nói trầm lắng và dịu dàng khẽ thốt lên:

"Thật là một tuyệt tác."

Trái tim nó run rẩy. Nó chưa bao giờ được đối xử như thế trước đây. Nó vội mở mắt ra, nó muốn nhìn thấy người này, nó muốn biết người là ai!

Một đôi mắt nâu trong veo đang nhìn nó chăm chú, trong đó tràn ngập một thứ cảm xúc mà sau này thật lâu, nó mới biết đó gọi là "say mê". Nó cũng không biết ánh mắt đó là thứ nó nhớ nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, tận đến khi hồn phách lạc tan.

Đó là một cậu thiếu niên trông vô cùng bình thường, ngoại trừ đôi mắt nâu sáng rực và nụ cười tỏa bừng như ánh nắng. Cậu ta vẫn nhìn nó, khẽ chạm chỗ này chỗ kia, cẩn trọng như thể chỉ mạnh tay một chút nó sẽ vỡ tan.

"Hey, Du! Cậu thấy con heo bông này thế nào?" Một cô gái từ phía bên kia chạy đến, tay ôm chặt một con heo màu hồng to đùng, cười tít mắt làm duyên với cậu.

"Ừ, cũng xinh." Người con trai tên Du nhìn một cái rồi quay lại với con búp bê Nhật Bản.

"Gì đây, búp bê à? Cậu thích thứ này sao Du? Bất ngờ đấy!"

"Ừ, thì sao? Nó là tinh hoa của cả một nền văn hóa đấy! Tớ cũng muốn chụp ảnh về búp bê Nhật Bản, nhưng không tìm thấy mẫu, giờ tình cờ gặp, thật là may mắn."

"Thế cậu mua nó đi!"

Bao nhiêu hy vọng chợt ùa về như thác đổ. Nó thật sự rất muốn người này là chủ nhân của nó. Mang tôi đi theo người đi, làm ơn, làm ơn!

"Không." Du chần chờ một chút rồi rời hẳn tay khỏi nó, đáp gọn.

"Tại sao? Cậu thích nó mà?"

"Không tại sao cả. Cậu mua món gì, mình tính tiền rồi về thôi."

Nó không thể ngăn cản sự thất vọng như mũi dao sắc nhọn cứa vào người nó. Vậy là cậu ta cũng như bao nhiêu người khác…

"Cậu thật khó hiểu, thích thì làm thôi. Có hơn triệu chứ mấy. Cậu không mua thì để tớ mua." Nói rồi cô gái tóm lấy nó, nhấc lên.

"Này đừng cầm như thế!" Du gắt. "My làm nó gãy bây giờ!"

"Cậu làm như nó là thủy tinh không bằng." Cô bĩu môi, đặt xuống, gọi người bán hàng. Trong lúc chờ người bán hàng gói nó lại, Du hỏi My, không giấu được vẻ ngạc nhiên.

"My thích nó à?"

"Không"

"Vậy sao mua?"

"Vì cậu thích!" Nụ cười tinh nghịch của cô gái ấy là thứ cuối cùng nó nhìn thấy trước khi nắp hộp đóng lại. Một tia buồn phiền xẹt qua đầu nó, nhưng nhanh chóng bị nhấn chìm vì nỗi phấn khích khi được mang đến một nơi ở mới.

 Những ngày ngắn ngủi ở bên My, nó biết được vài điều về cuộc sống của cô. Nhà cô chủ rất giàu. Đồ chơi chất đầy cả phòng và cô không phải đắn đo khi mua những món đồ quá đắt. Cô ấy thích Du, và tìm mọi cách để kéo cậu đến gần mình. Trong những thứ đó, có nó. Một ngày nọ, cô mời cậu đến để chụp bộ hình về búp bê Nhật Bản mà cậu đã ao ước từ lâu.

Du gần như mê mẩn chụp hình búp bê cả một buổi chiều, đến nỗi My phải gắt lên:

"Này, đừng chụp nữa! Tớ cho cậu luôn đấy, chụp hình sau đi! Cậu không thể làm gì khác ngoài việc ôm khư khư cái máy ảnh đấy à?"

Sau hôm đó, Du không đến nữa. Nghe nói cả hai giận nhau. Cô chủ bỏ mặc nó nơi góc bàn. Nó cảm thấy buồn, vì không còn gặp lại người con trai đó nữa.

 Giờ đây, nó đã gặp lại Du, nhưng Du có vẻ đã quên nó rồi.

“Trông mày rất giống một con búp bê mà tao đã từng gặp.”

Du phán một câu sau khi ngồi chống cằm nhìn nó cả buổi. Sau đó cậu lột-đồ nó ra.
 Nó kinh ngạc đến mức quên cả trợn mắt.

“Tao đã từng chụp hẳn một bộ ảnh về con búp bê ấy đấy. Nhưng hôm qua tao và cô ấy cãi nhau, chắc sau này cũng không gặp lại nó nữa.” Cậu lẩm bẩm “Mà sao càng nhìn càng thấy giống vậy?” Đôi mắt nâu nhìn nó nghi ngờ, rồi chuyển sang nhíu mày.

"Mày hư hỏng nặng quá. Không biết có sửa được không. Nhưng thôi, mày đã vào tay tao, coi như cũng có duyên, tao sẽ cố gắng thử."

Sau đó cậu ta lấy một quyển sổ, vừa xem xét bộ quần áo của nó tỉ mỉ vừa ghi chép, không nói nhảm nữa.


*

Du không phải là một người rảnh rỗi. Buổi sáng cậu học ở giảng đường. Buổi chiều cậu làm những việc linh tinh: ôm máy ảnh đi rong ruổi các phố, hoặc mở laptop chỉnh sửa ảnh, hoặc ngồi tỉ mẩn cắt, ghép, tô, vẽ hàng giờ bên đống dụng cụ và nguyên liệu làm đồ handmade. Buổi tối cậu đi làm thêm ở một nhà hàng nào đấy. Thời gian nó gặp Du cũng không nhiều, nhưng không vì thế mà tình cảm của nó với Du bị ảnh hưởng, ngược lại, nó cảm thấy nó có một thứ cảm xúc kỳ lạ đối với chàng trai này, càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức nó không biết gọi tên.

Đó không phải là thứ tình cảm biết ơn khi cậu ta đã kỳ công khôi phục lại bộ dáng cho nó, thậm chí còn đẹp lộng lẫy hơn lúc ban đầu. Để làm được điều đó, cậu ta đã mất gần một tháng để tô vẽ lại khuôn mặt đã bị trầy xước cho nó; đo, tìm vải và may lại một bộ kimono khác với kích thước giống hệt bộ áo đã bị xé rách,  rồi chỉnh trang lại các chi tiết nhỏ khác, một điều không hề dễ dàng gì với một cậu con trai - dù người đó có hoa tay như Du. Khi nhìn thấy những vết phỏng vì keo dán sắt, những ngón tay bị thương vì dao rọc giấy cắt trúng, phải dán băng keo cá nhân, nó chỉ biết nghẹn ngào.

 Đó không phải là sự đồng cảm khi một lần hiếm hoi nhìn cậu khóc. Đêm ấy trời có trăng, những mảnh trăng vàng rơi vỡ qua cửa sổ, đọng lại trên người cậu, đọng lại trên cả những giọt nước mắt im lặng lăn trên má. Du khóc, không nức nở, không ồn ào, chỉ ngồi một góc và chảy nước mắt. Đấy là lần đầu tiên nó nhận ra con người luôn vui vẻ và mỉm cười ấy hóa ra cũng có lúc khổ đau. Nó không biết vì sao Du khóc, và cũng mãi mãi không bao giờ có cơ hội biết được điều đó.

Đó không phải là sự vui sướng dâng trào khi cậu ta mang nó ra khỏi nhà, đến những nơi rất đẹp mà nó lần đầu được thấy: những bãi cỏ non xanh mơn mởn, bầu trời với nhiều mây trắng xốp, con đường với những lá vàng liên tục bay bay, những bờ tường rêu phong loang lổ - những thứ vô cùng mới lạ với một con búp bê. Cậu ta chụp nó, với đủ tạo hình mà cậu ta có thể nghĩ ra. Hôm ấy nó rất vui vì biết mình có ý nghĩa với một ai đó.

Nó biết nó đẹp, đó là vì Du thường hay ngắm nó một cách mê say và nói rằng nó thật hoàn mỹ. Cô chủ trước kia cũng nó là con búp bê xinh đẹp nhất mà cô từng được thấy. Nhưng nếu nó muốn nhìn thấy mình thì nó phải đi soi gương, nhưng một con búp bê thì không thể soi gương được, trừ khi may mắn tấm gương được đặt đối diện với nó. Nhưng phòng của Du thì làm gì có gương, do đó từ sau khi được Du chỉnh trang nhan sắc, nó vẫn chưa tận mắt nhìn thấy mình như thế nào. Bởi thế, khi nhìn thấy những tấm ảnh trong máy tính của cậu ta, nó sửng sốt không tin đó là mình.

Làn da trắng như tuyết không hề có một chút tỳ vết làm nổi bật đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười nửa tinh nghịch nửa ranh mãnh. Mái tóc được vấn theo kiểu truyền thống, đen nhánh mượt mà, được gắn vài cây trâm nhỏ tý. Bộ áo kimono bằng lụa được cắt may khéo léo, thắt lại bằng một cái đai lưng to bản với đầy đủ mọi hoa văn tinh xảo.  Tay nó còn cầm thêm một cây dù, thứ không hề có trước đây. Nếu không phải là người am hiểu về văn hóa Nhật Bản thì sẽ không thể làm ra được những chi tiết chính xác đến từng chiếc guốc gỗ mà nó đang mang . Cứ như thể nó là nàng công chúa bước ra từ triều đại Edo, được thu nhỏ và cô đọng với đủ mọi kiêu sa và tinh túy của văn hóa  Nhật Bản. Cảnh vật ở những nơi buổi chiều Du và nó đi trở thành phông nền tuyệt đẹp nổi bật nhân vật chính là nó.

Nó ngẩn người vì vẻ đẹp của chính mình, tự hỏi vì bản thân mình thực sự đẹp như thế hay vì Du chụp hình quá chuyên nghiệp. Cậu ta đã từng vài lần đoạt giải trong các cuộc thi ảnh và thực sự có tài năng trong lĩnh vực này. Cậu có thể  ôm chiếc máy ảnh đã cũ của mình chụp hình hàng giờ mà không biết chán. Nếu nói một nhiếp ảnh gia tài năng là người nắm bắt được cái hồn của cảnh vật, thì Du là một người như thế. Nó cảm thán khi nhìn thấy tấm ảnh của mình trong máy. Nét nổi bật nhất của nó, chính là đôi mắt, mà những tấm ảnh của Du, nhìn thế nào cũng giống như chụp một con búp bê có linh hồn, đôi mắt trong tấm ảnh, cứ như đôi mắt của một thực thể sống.

Du chỉnh sửa hình ảnh của mình vừa chụp, vui vẻ thấy rõ. Bỗng dưng cậu ta quay lại nhìn nó một chút, rồi lại nhìn vào tấm hình trong máy tính, tự lầm bầm:

"Đôi lúc, tao có cảm giác như mày thực sự đang tồn tại vậy."

Nó giật thót. Nếu cậu ta biết rằng con búp bê mà cậu vẫn giữ trong nhà thật sự có linh hồn, hàng ngày vẫn quan sát mọi thứ cậu làm, thì cậu ta sẽ có phản ứng như thế nào? Nó biết có nhiều con người sợ hãi búp bê, đánh đồng búp bê với những thứ ma quỷ, xui xẻo và trù ếm. Mà nó, một con búp bê với linh hồn không biết vì sao tồn tại, chẳng phải cũng là thứ tương tự hay sao?

Nó nửa sợ hãi, nửa chờ mong phản ứng của cậu ta. Nó sợ hãi sẽ bị vứt bỏ, nhưng một phần khác, nó có một niềm tin, mong manh và vô căn cứ, rằng Du sẽ không làm thế. Du của nó, sẽ không làm như thế.


*

Dạo này Du rất bận rộn. Cậu đang chuẩn bị cho một cuộc thi ảnh quy mô lớn. Niềm vui và sự hào hứng luôn bừng lên trên khuôn mặt đã có chút cháy nắng vì rong ruổi suốt ngày trên những con đường khắp thành phố, máy ảnh luôn mang theo bên hình để kịp chộp lấy những khoảnh khắc đẹp.

Một hôm, Du về nhà sớm, cả người xây xát nhiều chỗ, tay phải quấn băng, chiếc áo trắng yêu thích cậu luôn mặc mỗi khi đi "tác nghiệp" rách một chỗ lớn bên sườn. Không bận tâm lắm đến các vết thương trên người, Du im lặng đến bên bàn học, lấy trong cặp ra một cái túi nhỏ, từ từ trút xuống mặt bàn.

Nó căng mắt ra nhìn những mảnh nhựa gãy vỡ màu đen với vài mẩu thủy tinh, vẫn không hiểu đó là gì, cho đến khi Du bỏ vào phòng tắm, nó mới bàng hoàng nhận ra.

Đó là những gì còn lại của chiếc máy ảnh của Du.

Du rất yêu chiếc máy ảnh của mình, đó là quà sinh nhật ba cậu ấy tặng khi cậu ấy 16 tuổi. Một năm sau, ba cậu mất trong một tai nạn giao thông. Chiếc máy ảnh trở thành kỷ vật, dù đã cũ nhưng Du vẫn chỉ dùng nó để chụp hình. Cậu nói, cầm chiếc máy ảnh này, cậu có thể chụp được những khoảnh khắc đẹp nhất, vì trong lòng cậu luôn cảm nhận được mọi sự rung động nhỏ nhất của cảm xúc, bắt nguồn của chúng đến từ trái tim cậu.

Du bị thương khi cứu một thằng bé thoát khỏi một chiếc xe tải vượt đèn đỏ. Thằng nhóc không sao, Du bị thương không tính là nặng, nhưng lúc đó cậu đang cầm máy ảnh chụp hình, va đập khi Du ôm cậu bé lăn vào lề đường làm chiếc máy ảnh vỡ nát, đến cả thẻ nhớ cũng gãy làm hai.

Đêm đó, Du rất bình tĩnh ngồi nhìn đống nhựa vụn, thứ mà nếu không có trí tưởng tượng cao thì sẽ không biết nó là từng là một cái máy ảnh. Nhìn một lúc, cậu lấy một cái hộp, gom hết tất cả lại, bỏ vào trong ngăn bàn, rồi lấy ra một quyển sổ cậu vẫn dùng để ghi chép chi tiêu hằng ngày. Tính toán một hồi, cậu gập quyển sổ lại, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.

"Còn thiếu khá nhiều... Nhưng mình sẽ làm được thôi."

Và cậu đi ngủ.

*

Những  ngày sau đó, Du không đi chụp hình nữa. Cậu nhận một công việc làm thêm buổi chiều, thế là cậu bận cả ngày, đến tối về, Du mệt đến nỗi không nói năng gì nổi, vật xuống giường ngủ thẳng đến sáng, rồi sáng hôm sau cậu ta lại bắt đầu vòng quay khiến mình kiệt sức.

Mấy hôm nay, Du trông rất lạ. Cậu hay nhìn nó, suy nghĩ điều gì đấy rất quan trọng. Thỉnh thoảng, cậu nói với nó:

“Tao thật không muốn rời xa mày.”

Tôi cũng vậy. Nó hạnh phúc nghĩ. Tôi muốn ở bên cạnh cậu mãi mãi.

Cậu lật quyển sổ ghi chép, tính toán một chút. Du định mua hẳn một cái máy chụp ảnh chuyên nghiệp, cậu đã để dành tiền từ lâu, nhưng vẫn thiếu một khoản lớn nên vẫn chưa mua được. Mà cuộc thi chỉ còn chưa đầy một tháng là kết thúc. Cuộc thi này sẽ quyết định cậu có thể đứng vào hàng ngũ những nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp hay không, và biến ước mơ của cậu thành sự thật. Đáng lẽ cậu vẫn có thể chụp bằng chiếc máy ảnh cũ, nhưng tai nạn bất ngờ đã làm nó hư hỏng nặng, kéo theo giấc mơ của cậu đang dần rời xa.

Du buồn. Nó biết vậy. Biết mình không thể làm gì giúp cậu làm nó càng buồn hơn.

Một hôm, cậu về nhà, đi thẳng đến chỗ nó, đứng nhìn nó bằng một ánh mắt không biểu cảm. Du cứ đứng đó, thật lâu, không cử động, không nói chuyện, chỉ có đôi mắt khẽ chớp buồn bã.

Bỗng nhiên, Du cúi người xuống, đặt môi mình lên môi nó, thật khẽ.

“Tôi xin lỗi nhé, búp bê.” Cậu thì thầm. Ánh mắt của cậu ta từng chứa đầy ánh sáng, giờ trầm xuống như mất hẳn niềm vui. Ánh mắt ấy ám ảnh nó đến mức khi bị đặt vào một cái hộp và đóng lại, nó vẫn không hiểu tại sao.

*

Nó đã được bán cho một nhà kinh doanh giàu có yêu thích sưu tầm những con búp bê quý hiếm. Một lần tình cờ ông ta nhìn thấy loạt ảnh chụp búp bê của Du, ông rất thích. Sau khi biết Du đang cần tiền mua một cái máy chụp ảnh mới để tham gia vào cuộc thi nhiếp ảnh, ông đã đề nghị giúp cậu mua máy ảnh với giá rẻ, đổi lại, Du sẽ tặng ông con búp bê trong loạt ảnh đó. Ông ta cứ thuyết phục mãi, cuối cùng, Du đồng ý.

“Ngươi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, hẳn không còn lưu luyến gì nữa chứ? Theo ta đi được chưa?”

"Nếu tôi chỉ là đồ vật vô tri vô giác, tại sao lại cho tôi một linh hồn để tôi đau đớn thế này? Tại sao tôi không có quyền hạnh phúc, nhưng lại phải đau khổ? Tôi, ngay cả là đồ chơi, tôi cũng không có quyền vô tri vô giác như những thứ đồ chơi khác. Chúng không biết đau đớn khi thân thể bị tổn thương, không biết sợ hãi khi cô chủ giận dỗi đập phá và không biết thương cảm khi thấy những đồng loại của mình bị tiêu hủy. Tôi thậm chí không phải là một thứ đồ chơi hạnh phúc. Tôi là một thứ bị nguyền rủa!"

“…”


Vị thần chủ quản linh hồn im lặng, có phần thương cảm nhìn con búp bê – đúng hơn là mẩu linh hồn đã thoát khỏi xác con búp bê vô cảm - đang thẩn thờ ngồi dưới đất. Mắt nó lạc thần, đôi môi đỏ mọng run rẩy thật khiến người ta thương tiếc.

“Tôi có thể cầu xin một điều cuối cùng được không?” Con búp bê ngẩng lên, đôi mắt nó ráo hoảnh. Hắn nghĩ nó đã khóc nhưng hóa ra không phải.

Đúng vậy, búp bê thì làm gì biết khóc. Hắn tự nói mình lo thừa rồi.


"Nếu tôi đã không thuộc về thế giới này, hãy để cho tôi rời bỏ nó. Nhưng trước khi tôi rời bỏ nó, hãy để tôi gặp cậu ấy lần cuối cùng."

…và mang cậu đi theo tôi. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nhưng vị thần không nhìn thấy.

*

Du trầm ngâm ngồi ngắm tấm ảnh chụp búp bê Nhật Bản ngày trước. Thỉnh thoảng cậu rất nhớ nó. Tặng nó cho người khác, lòng cậu có một nỗi mất mác, giống như mình đã để một thứ gì đó quan trọng ra đi. Nhưng cậu không hối hận vì quyết định của mình. Cậu cần chiếc máy ảnh đó. Cuộc thi đó, cậu đạt giải nhì, một phần vì chất lượng của chiếc máy ảnh quá tuyệt vời. Nhưng trên hết, chụp ảnh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu. Cậu yêu cái đẹp, nhưng cái đẹp không trường tồn. Để chúng trường tồn, cậu chụp những tấm ảnh đẹp nhất về những khoảnh khắc đó, lưu giữ chúng bằng những tấm hình, cũng là lưu giữ vào trong trái tim của cậu.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Du rùng mình. Du quay qua, định đứng dậy đóng cửa sổ, bất giác cậu sững người.

Một cô gái với làn da trắng và đôi môi đỏ như máu đang ngồi trên bậu cửa sổ, chăm chú nhìn cậu. Mái tóc của cô xõa ra, tung bay trong gió đêm. Cái bóng đổ dài vào phòng, do cô ngồi ngược ánh trăng nên cậu không thấy rõ mặt của cô gái, nhưng bộ trang phục mà cô đang mặc quen thuộc đến mức Du bỗng thấy rợn người, đứng bật dậy.

Đầu cậu bỗng nhiên đau nhói, cả người khụy xuống. Trước khi tất cả tối sầm trước mắt, cậu nhìn thấy đôi guốc gỗ đang từ từ tiến lại gần mình, tiếng guốc gỗ chạm vào nền đất phát ra những tiếng “cộp, cộp” đều đặn.

Khi người đó chưa kịp tiến đến gần cậu, Du đã ngất đi vì cơn đau đớn khủng khiếp ở đầu và sự lạnh lẽo đột ngột của căn phòng.

*

Cô gái đưa những ngón tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của Du, vuốt những sợi tóc ngắn rủ lòa xòa trên trán rồi dần dần trượt xuống ngực cậu, nơi trái tim con người đang tồn tại. Đôi mắt đen thẫm lại như bóng tối.

"Dù không xảy ra chuyện này đi nữa, ngươi cũng không được ở bên cạnh cậu ta quá lâu. Những linh hồn vất vưởng như ngươi sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến con người, làm họ tổn thọ.

"Dù sao, đừng quên, ngươi đáng lẽ không nên tồn tại, chỉ vì một phút sơ sót ngươi mới có mặt trên cõi đời này."

“Cậu ta, xét trên góc độ của một con người, không hề làm gì sai.”

Một tiếng nức nở khẽ vang lên. Nó buông tay, gục đầu lên người cậu, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, đẹp đến ma mị. Vai nó run bần bật, nhưng vẫn không có giọt nước mắt nào rơi xuống.

Giây phút nhìn thấy cậu ấy, nó quên hết hận thù, quên hết mọi tính toán, quên hết cả oán hận. Nó chỉ muốn khóc, khóc òa như đứa trẻ, cho vơi bớt cô đơn, cho đau khổ uất ức tan theo những giọt nước mắt.

"Ta cho ngươi 24 tiếng đồng hồ, hãy giải quyết mọi lưu luyến với thế giới này đi.

“Nếu không trở về kịp…”

Tiếng nhắc nhở của vị thần vang lên trong đầu. Thay vì dùng 24 tiếng đồng hồ, nó đã biến bản thân thành thân xác con người, thời gian chỉ còn lại 2 giờ ngắn ngủi. Một sự trả giá quá đắt, nhưng nó chấp nhận. Nó muốn một lần, dù chỉ một lần thôi, được sống như một con người, được chạm vào cậu với một bàn tay thật sự. Nó làm được rồi. Hơi ấm này, mùi hương này, sự mềm mại của đôi môi này, nó đều cảm nhận được rồi.

Ngoài kia, trăng đã tròn hẳn. Đến lúc nó phải quay về.

Nó không muốn trở về, để phải tiếp tục chuỗi ngày đằng đẵng như chỉ có mỗi mình nó tồn tại trên đời. Cảm giác cô đơn đó, nó đã không chịu đựng nổi nữa, nhất là sau khi nếm trải cảm giác hạnh phúc của việc được thương yêu, thì làm sao nó quay về cuộc sống như thế được nữa ?

Nó nhìn Du, nhìn đôi môi đã từng đặt lên môi nó một nụ hôn chóng vánh. Lúc ấy vì thân thể vô tri vô giác, nó chẳng cảm nhận được gì cả.

Điều cuối cùng mà nó muốn thực hiện…

Nó chậm chạp cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người đã thật gần. Nó nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn lên đôi môi tái nhợt của cậu.

Giây phút môi nó gần chạm vào cậu, cả người nó bỗng nhiên nhẹ bỗng. Nó biết chuyện gì xảy đến. Nước mắt bỗng nhiên như đê vỡ, tràn ra khỏi hốc mắt, rơi trên má cậu, rơi trên đôi môi mà nó chưa kịp chạm tới. Cả người nó phát sáng, rồi tan biến thành những mảnh vụn như bụi kim tuyến, rơi lả tả từ trên không, phủ xuống người Du, lấp lánh một chút rồi mất hẳn.

Như đoạn ký ức về nó trong lòng cậu, hãy xóa bỏ như thế đi…

“Nếu không trở về kịp…

...hồn phách của ngươi sẽ tan biến vĩnh viễn.”

 *

 Khi Du tỉnh lại, đầu cậu vẫn còn đau nhức, tay chân cậu rã rời và cậu mệt đến chết đi được. Nhưng rõ hơn cả, là cảm giác ướt át và mặn đắng trên môi.

Tất cả, như một giấc mơ. Giấc mơ về một nàng búp bê Nhật Bản đẹp như ảo mộng. Khi tỉnh dậy, mơ tan, mộng mất.

Chỉ còn lại ký ức đẹp, lưu giữ trong những tấm ảnh kia.