Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Thư gửi bố - Cho ngày của bố đã qua



Bố ạ. Đã bao giờ con nói "Con yêu bố nhiều lắm" chưa nhỉ? Chưa, phải không ạ.

Con nhớ ngày nhỏ, bố con mình không có nhiều kỷ niệm lắm. Nhưng dấu ấn mãi mãi không bao giờ phai nhòa trong kí ức con là những buổi tối, chắc tầm 10h bố cõng con trên lưng, đưa con về. Ngày ấy, nhà mình đã có tivi đâu nhỉ, chắc hồi con 3, 4 tuổi. Cả nhà thường sang nhà bác xem nhờ. Lúc về, con buồn ngủ quá nên cứ gật gà gật gù. Con chẳng nhớ gì đâu, chỉ cảm nhận được bờ vai bố vững chắc, êm ái đỡ đứa con gái nhỏ trên vai. Bố có mệt lắm không?

Bố đi làm xa. Con ở nhà với mẹ và em là chủ yếu. Một năm gặp bố được một vài dịp nên con gái và bố không thực sự có những cử chỉ thân mật như bố ôm con gái vào lòng, cưng nựng "con gái diệu" hay con hôn chụt vào má bố nói "con yêu bố" và những đêm trước khi ngủ bố chúc con gái ngủ ngon. Những thứ ấy xa lạ với con quá để mỗi lần dù muốn con cũng không thể làm. Con ngại. Chắc bố cũng vậy.

Con nhớ gương mặt thất vọng của bố mẹ, nước da đen vì dầm mưa dãi nắng của bố. Cuộc đời đôi khi thật trớ trêu. Công việc làm ăn đổ bể. Bao nhiêu tiền của đều thua lỗi. Nó ra đi mang theo cả niềm tin của bố mẹ. Con còn quá nhỏ nhưng con hiểu nỗi buồn của bố mẹ như thế nào khi không thể mang lại một cuộc sống sung túc và bền đẹp cho con cái lúc đó. Vì cái sự sụp đổ làm ăn ấy mà liên tiếp những ngày tháng mẹ phải chạy vạy. Con nhớ, đã có giai đoạn cả tuần liền ba mẹ con chỉ ăn rau. Con không bao giờ ca thán, cũng có thể vì lúc ấy còn nhỏ quá nhưng ngay cả khi lớn lên cũng vậy. Chưa bao giờ con than khổ hay đòi hỏi bất cứ thứ gì từ bố mẹ. Vì hơn ai hết, con hiểu nhà mình như thế nào và bố mẹ đã phải hy sinh nhiều ra sao cho con cái.

Bố biết không, hồi con 5, 6 tuổi. Mẹ sai con đi mua trứng nhưng do bất cẩn, con đã làm rơi nên nó bị vỡ ngoài đường. Mẹ chạy ra la mắng con. Con chẳng nhớ con có khóc lúc ấy không nữa nhưng chắc là không. Con chỉ thấy xót xa và thương mẹ vô cùng. Có la mắng con chắc cũng chỉ vì tiếc của. Giá như con không làm vỡ thì bữa cơm ấy con và em đã có trứng ăn. Phải không bố?



Rồi những ngày tháng bố mẹ đi làm xa, hai chị em ở cùng ông bà ngoại. Con khóc như mưa ngày bố mẹ đi. Rồi con tập làm quen với cuộc sống xa bố mẹ. Đối mặt với một môi trường mới. Con biết, dù là ông bà ngoại nhưng không đâu bằng nhà mình. Con lớn hơn, trưởng thành hơn. Từ bé, con đã phải thay đổi môi trường sống rất nhiều, đối mặt với rất nhiều thứ và cả những khó khăn nữa. Thế nên nhiều người bảo con già dặn và có suy nghĩ chín chắn hơn nhiều bạn đồng trang lứa. Con chẳng rõ điều đó là tốt hay không tốt nữa nhưng con tin mọi thứ đều là số phận, giống như việc kiếp này con sinh ra phải là con của bố mẹ. Và con hạnh phúc với điều đó.

Bố thương con gái nên mỗi lần về thăm con đều cho tiền. Cho nhiều. Chẳng hiểu sao lúc bố ở đó con chẳng nói được gì mà lúc bố đi con lại thổn thức đến vậy. Chỉ nói được duy nhất câu "Con chào bố" để rồi khi bố nổ máy đi, con chỉ muốn chạy theo thật nhanh và hét lên "Bố ơi, bố đừng đi, ở lại với con đi mà. Đừng bỏ con mà" nhưng con chẳng nói được. Sinh ra đã là một đứa con gái mau nước mắt. Ngay sau khi bố đi con đã khóc & 1 tuần liền như vậy. Bà ngoại mắng nhưng tình trạng ấy vẫn vậy. Khóc, khóc mãi rồi cũng quen. Con lại cười & chờ bố về lần sau. Nhưng kì lạ là lần nào cũng vậy, điệp khúc trên lại lặp lại. Có vậy mới biết con yêu bố, muốn gần bố tới nhường nào.

Khi con được ở cùng bố mẹ cũng là lúc tuổi thơ con khép lại. Với con qua 12 tuổi là hết tuổi thơ. Những năm tháng tiếp theo là những năm tháng của sự trưởng thành và tự lập. Con vẫn thế. Vẫn vững vàng và dè chừng. Con không có ước mơ thực sự, cũng chẳng có điều gì rõ ràng. Con mơ mộng & sống với những giấc mơ của con.

Bố vẫn thế. Con biết bố không phải người giỏi thế hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài nhưng bố vẫn luôn quan tâm tới con, theo một cách nào đó. Hành động nhiều hơn lời nói, phải không bố?

Nói thế nhưng cũng có lúc con giận bố lắm đấy nhé. Ngày trước bố toàn thêm dầu vào lửa lúc mẹ mắng con thôi. Bố có biết là điều đó rất kinh khủng không ạ :-ss Nó sẽ thổi bùng lên ngọn lửa tức giận của mẹ. Con thì rất ghét (:|) những ai thêm dầu vào lửa, thà cứ chửi thẳng còn hơn cái kiểu đấy. Rất khó chịu. Nhưng con không bao giờ cãi lại, cũng không bao giờ lẩm nhẩm & nghĩ gì trong đầu những thứ bậy bạ. Con chỉ dấm dứt khóc (Thề là cái này con không hề muốn. Con muốn mình thật lì lợm, không thèm khóc nhưng càng như thế nước mắt con càng rơi. Mất hết cả hình tượng. Chẳng khác nào mình sai nên mới phải khóc chuộc lỗi).

Không biết bố còn nhớ cái chuyện bố mẹ với con chạy khắp nhà để giằng giật cái bức thư mà bạn T gửi cho con không=)) Con quý bạn ấy lắm nhưng đã bị bố mẹ cho đi vào quên lãng =)) Con nhớ đấy là hồi lớp 8. Bố mẹ giật được 2/3 bức thư cùng lời đe dọa sẽ nói với ông bà nội và các bác nếu con không chấm dứt ngay chuyện này. Con sợ và con biết nhà mình thế nào. Tất cả mọi người sẽ tổng xỉ vả, thậm chí đốt sách và cho con nghỉ học ngay nếu dám yêu đương gì ở tuổi đấy. Nhưng bố có biết đấy là bức thư đầu tiên bạn ý viết cho con không? Và hai người cũng chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp=)) Đương nhiên, con sợ quá nên ngay trưa hôm ý, canh lúc bố mẹ ngủ để viết thư trả lời. Vừa viết vừa sợ bố mẹ dậy :(( Con từ chối và tỏ ý không muốn bạn ý viết thư nữa. Vì thế nên sau đó con cũng chỉ đứng từ xa nhìn bạn ấy mà thôi :D Và con thích bạn ấy, bố ạ. Thực sự thích. Tuổi 16 của con, 2 năm của con. Mối tình đầu của con thầm lặng như vậy đó. Nhưng đẹp phải không bố? :D

Nhiều tháng trước, con sụp đổ. Lần đầu tiên con thực sự thất vọng về 1 ai đó, việc gì đó đến như vậy. Niềm tin mất sạch. Bố nhìn con và chỉ nói "Quên đi con. Đừng yêu ai nữa. Ra trường, đi làm, trưởng thành hơn. Con sẽ gặp được người tốt và yêu con hơn thế". Cảm ơn bố.

Trên đường đời, đã có những giây phút con lỗi nhịp với bố mẹ nhưng con biết bố mẹ luôn bên con & yêu con. Ai cũng đều có thể mắc sai lầm mà bố.


Con tin tưởng bố mẹ. Sau này nếu con dẫn bất cứ một chàng trai nào về ra mắt bố mẹ (đương nhiên giới thiệu 1 cách chính thức đây là bạn trai con, bạn bình thường không tính) và nếu bố mẹ phản đối hay tỏ ý không thích thì ngay lập tức con sẽ từ bỏ:)

Con sẽ không đấu tranh cho tình yêu của mình đâu. Đơn giản vì ai cũng có thể bỏ rơi con nhưng bố mẹ thì không:)

Tương tự thế. Ai cũng có thể phũ với con và con cũng sẵn sàng phũ lại với bất cứ ai. Rất phũ :|

Nhưng bố thì không :D

Bố sẽ không bao giờ đọc được những dòng này đâu ạ vì bố không có facebook và cũng chẳng biết sử dụng nó thế nào. Nhưng bố ạ, bố chỉ cần biết rằng con yêu bố nhiều lắm lắm lắm thôi ạ. Sau này con sẽ phụng dưỡng bố mẹ thật tốt. Con hứa đấy. Bố biết tính con mà. Con yêu bố :x