Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Buồn, đêm và mưa...



Anh thường kết thúc giờ làm sau một buổi chiều muộn. Lúc trở về cũng là khi thành phố đã lên đèn, đã ấm áp những ánh đèn…


Anh vẫn vậy thôi, vẫn vừa đi một mình và vừa hát. Vẫn trở về trong căn nhà trống. Khi cánh cửa đầu tiên hé mở. Không nụ cười nào. Không ánh mắt nào. Không những thói quen và tập gần. Chỉ còn những bông hồng dang dở…

Cuộc đời thì dài mà tình yêu thì chật quá, không có nơi nào cho nhau nương nổi trái tim mình…

Đôi khi, muốn về bên bố mẹ, ngủ yên dưới mái nhà. Muốn vùi mình trong chăn ấm, như ước gì có thể bỏ lại một nửa cuộc đời tàn phế phía sau. Nhưng vết thương chỉ là nửa cuối thôi. Nửa cuối những nỗi buồn nghiêng nghiêng muốn khóc…


…anh đã sống một cuộc sống không như mình muốn, đã đi cả một chặng đường không như mình đi, đã cô đơn ngay giữa những tiếng cười…

Đôi khi, muốn tìm lại mình ở một nơi nào đó, cuối những con đường hun hút lá vàng của Hà Nội mùa thu. Muốn về bên Quán Sứ, ngồi lặng lẽ ở một góc ấm cúng đèn vàng nghe Mưa Hồng dội buồn như lá đổ
Đôi khi, muốn về một góc thân thuộc của Hà Nội mùa đông, vội vã ùa vào hơi ấm cũ…

Anh đã mong ngóng về những chân trời vô cùng, êm đềm như mắt em, dịu dàng như môi em…


Anh đã nhớ thương em nhiều biết bao…
dẫu là điều không bao giờ em nói, dẫu với em tất cả chỉ còn lại ngày hôm qua…

Đôi khi anh nghĩ, hạnh phúc không chỉ đơn giản là phía sau cuối được về bên nhau dưới một mái nhà.Khi những cái gật đầu đầy nước mắt, khi một lời hứa cũng giống như ngàn cây thánh giá đè lên ngực…anh nhận ra mình thật yếu đuối biết bao…


…tình yêu cũng giống như một con đường đã dày công xếp đặt, anh đã cố không tin vào những đường vân trên tay, đã cố quên những yêu thương cho nhận.Nhưng cuối cùng nhìn lại, cũng không biết mình còn lại gì trong căn phòng chật chội này…


…cũng có thể là mọi thứ đã qua đi…


dẫu khi anh nhìn xuống, còn em không nhìn anh. Mình ném tình yêu vào hồi ức. Nhưng hôm nay hay ngày mai, hay rất lâu về sau nữa, anh sẽ luôn biết mình đã đánh rơi một điều gì, dẫu với em sẽ chẳng còn ý nghĩa nào…


Dẫu ngày mai chân trời vẫn hát cho anh nghe màu mây buồn như thế…



không có em, không những con đường nào là nửa cuối cho anh… Buồn !đêm và mưa !