Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Xin anh đừng đi quá vội

Title: Xin anh đừng đi quá vội!

Author: Cóc con (Little_Toad)


Rating: K+


Genre: One shot, tình cảm, buồn cũng có, vui cũng có


Status: Finished


Disclaimer: Yoosu không thuộc về tôi, tôi viết đơn giản vì thích viết, không có mục đích liên quan đến lợi nhuận


Pairing: Park Yoochun – Kim Junsu


Summary:



Từ bé đến lớn, lúc nào anh cũng là người ung dung đi trước...

Còn em luôn là kẻ hớt hải chạy sau…
Em sợ một ngày nào đó sẽ không còn đủ sức theo kịp anh nữa…
Vậy nên xin anh đừng đi quá vội… đừng để khoảng cách của chúng ta quá xa…




1.



Ánh nắng vàng nhạt nhẹ nhàng phủ trên những con đường nhỏ quanh co, con đường mà chúng tôi đã cùng nhau đi học và đi về từ khi quen biết nhau cho đến bây giờ. Tôi vẫn vậy, vẫn chậm chạp như một chú rùa, đôi mắt cứ dán theo tấm lưng của anh, đôi chân sải những bước rộng nhất có thể. Tôi không biết là vì mình ì ạch hay vì anh, càng ngày càng đi nhanh hơn. Cuối cùng, không thể chịu đựng nổi khi thấy khoảng cách giữa chúng tôi ngày một nới dần ra, tôi chạy theo anh, vịn vai kéo anh lại, vừa nói vừa thở hổn hển:


- Anh đi chậm một chút có được không?


- Anh đi nhanh lắm à?!? – Anh hỏi lại, đôi mắt tỏ vẻ ngây thơ trêu chọc, chẳng có chút gì gọi là bối rối hối lỗi chút nào.


- Anh mà đi chậm thì em đã không thành ra như thế này! – Tôi cáu kỉnh đáp. Tôi ghét nhất là luôn phải chạy theo anh, sao không lúc nào anh đi chậm lại chờ tôi hết. Tôi cứ phải bước sau lưng anh như một kẻ ngốc nghếch, ngày ngày lặp lại những cảnh tượng thật nực cười. Tôi ghét anh, ghét đến mức tôi thề rằng một ngày nào đó sẽ khiến anh đi chậm lại thậm chí theo sau lưng tôi.


- Tại em đi chậm ấy chứ!


Yoochun vỗ vai tôi, khẽ cười. Thật không hiểu nổi tại sao lúc này mà anh còn cười được, không xin lỗi thì thôi, đằng này còn cười vào mặt người ta, tức chết được.


- Thôi vậy anh sẽ chậm lại một chút.



Yoochun cười khì khì, cốc nhẹ vào đầu tôi một cái. Anh thật là biết tận dụng thế mạnh của mình, mới chỉ nhìn thấy nụ cười ấy thôi mà bao buồn bực trong tôi bỗng chốc biến mất. Anh bảo tôi là người có nụ cười trong sáng nhất thế giới nhưng với tôi người đó lại chính là anh. Nhưng không bao giờ tôi để cho anh biết điều đó cho đến khi nào anh chịu đi theo sau tôi. Không hiểu từ lúc nào tôi lại có ý nghĩ ấy nữa, lắm lúc tôi thấy mình thật rỗi hơi. Nếu anh có để ý tôi như tôi để ý đến anh vậy thì anh đâu để cho tôi theo sau mòn mỏi mấy năm trời như thế. Có lẽ đối với anh, tôi chỉ là một người bạn thân chăng? Nghĩ thế tôi lại thấy bực mình.



- Anh muốn đi như thế nào thì đi!



Thì đúng là anh có đi chậm lại nhưng một lúc sau đó, cảnh tượng cũ vẫn lặp lại, tôi vẫn lầm lũi bước sau lưng anh. Có đôi lúc tôi cảm thấy rất tủi thân, nước mắt cứ muốn trào ra nhưng nghĩ lại, tôi khóc vì cái gì chứ, rõ ràng anh chỉ coi tôi là một kẻ xa lạ, đi cùng chỉ tổ vướng tay vướng chân. Tôi ghét anh lắm, nhưng vẫn không hiểu sao, bàn chân như bị mê hoặc cứ bước theo anh.



Năm đó, tôi học lớp 10, còn anh đã lớp 12 rồi. Trong trường ,anh như một ngôi sao vậy, anh học rất giỏi, lại đẹp trai, chơi thể thao tốt, ngoài ra còn cả đánh đàn, sáng tác và hát hay nữa. Anh bảo tôi là người có giọng hát cao và chuẩn nhất mà anh từng biết, còn tôi thì lại thích giọng nam trầm ấm áp của anh. Lắm lúc anh JaeJoong bực quá bảo 2 chúng tôi là kẻ thì tung người thì hứng, mèo khen mèo dài đuôi. Tôi chỉ cười hì hì đáp lại. Có lẽ vì theo sau anh lâu quá nên trong lòng tôi đã mặc định là mình thua anh về mọi mặt rồi.


Hôm đó là một ngày đầu thu, anh đưa tôi đến trường. Anh đã đỗ đại học rồi không thể cùng tôi bước chung một con đường nữa. Thế nhưng lúc ấy tôi đã cười rất nhiều. Tối hôm trước anh nhắn tin bảo tôi dậy sớm hơn một chút, hỏi anh vì sao thì anh không trả lời. Anh cũng thật là, bộ mặc định là tôi phải nghe theo lời anh hay sao. Thế nhưng vừa mới 5h sáng, tôi đã lồm cồm bò dậy. Chuẩn bị xong, vừa bước ra khỏi cổng đã thấy anh đứng chờ ở đó.


- Trễ rồi đấy, đi học thôi!


Anh đưa tay vẫy vẫy, đã vậy còn cười rất là duyên làm tôi thấy trong lòng ấm áp hẳn. Hôm nay anh không đi nhanh như mọi ngày nữa mà chầm chậm sải bước bên tôi. Điều này làm tôi vừa mừng vừa lạ, có chút gì đó không quen. Tôi cứ bước theo anh như thế, tim đập thình thịch khi nghĩ tới câu chuyện của một đứa bạn. Nó bảo rằng khi một người có dấu hiệu bất thường, làm những chuyện đặc biệt hơn thường ngày thì chắc chắn người đó đang định làm một chuyện quan trọng, ví dụ như tỏ tình hay cầu hôn chẳng hạn. Tôi run run khi nghĩ tới chuyện đó, vội vã lắc lắc đầu cố xua nó ra, tay tôi cứ mân mê vạt áo một cách vô thức.


- Em nằm mơ giữa ban ngày hay sao mà tự nhiên lại lắc đầu. – Chun nhìn tôi châm chọc. Anh thật đáng ghét quá, làm tôi bối rối, tôi cúi xuống để anh không thấy gương mặt đang đỏ bừng của mình.


- Đang đau đầu ấy chứ! – Tôi buột miệng, mà kì thực tôi cũng đang thắc mắc không biết anh định làm gì đây.


- Sao vậy? Hay tại thức sớm quá? – Anh lo lắng nhìn tôi hỏi dồn, khuôn mặt anh lúc này thật tình là buồn cười quá đi.


- Không! Không sao! Sao hôm nay tốt đột xuất vậy! Quan tâm luôn! – Tôi nửa như đùa, nửa như dỗi.


- Hôm nào mà chả quan tâm, chỉ là bằng cách nào thôi!


Anh mỉm cười đáp lại, nhưng trong đôi mắt anh lại phảng phất nỗi buồn. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, rất nhẹ nhàng. Đó là lần đầu tiên trong đời, anh nắm tay tôi, cái nắm tay theo đúng nghĩa mà tôi mong muốn. Càng đi anh càng siết chặt bàn tay tôi hơn, không khí như chùng xuống, cả đoạn đường chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào. Tôi cứ cúi gằm mặt xuống mà đi, hôm nay sao mà thiếu tự nhiên hết sức.


- Junsu à...


- Gì cơ?!? – Tim tôi đập thình thịch, mỗi lần cứ nghĩ đến ba chữ ấy là nó lại nhảy lên.


- Nếu một ngày không phải chạy theo sau anh nữa, em có vui không? – Chun lặng lẽ nhìn vào mắt tôi, tôi cứ lảng đi, anh định tỏ tình kiểu phim Hàn Quốc à, tỏ tình gì mà bắt người ta phải bày tỏ trước thế này. Hay là tại tôi bị hoang tưởng, thực ra anh không có ý gì hết.


- Ai biết đâu!


- Thế em có ghét anh vì anh luôn để em chạy theo sau không?


- Ghét muốn chết! – Tôi chẳng thèm suy nghĩ gì cả, bao nhiêu ấm ức như chực tuôn ra.


- Xin lỗi Junsu nhé!


Anh lại nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Trời ạ, hôm nay anh làm thật nhiều hành động rất ư là kì quái, tôi thấy không quen, khó chịu, giá mà cứ để tôi chạy theo anh như mọi ngày. Tự nhiên tôi thấy thèm cảm giác ấy. Tôi đang muốn trốn tránh cái gì thế nhỉ?


- Có nhận lời xin lỗi không thì bảo.


Có lẽ nhận thấy không khí hơi mất tự nhiên, Chun lại giở thói bạo lực hàng ngày, anh véo má tôi, ngày nào cũng như thế này chắc xệ má ra mất. Người gì thật là, mới lúc trước dịu dàng là vậy, lúc sau lại ra tay không thương tiếc.


- Đây không thèm!


- Đó sắp đi xa rồi, không muốn cũng phải nhận thôi, nếu không đó sẽ nhéo má đây cho tới khi xệ ra luôn.



- Đi đâu cơ? – Tôi dừng trận ẩu đả, ngơ ngác hỏi.



- Đi học đại học! Nhưng không phải ở Seoul! – Chun cười buồn buồn đáp.



- Anh sẽ theo học một trường y ở Mỹ. Chiều nay anh sẽ lên máy bay.



Tôi ngơ ngác nhìn anh, hóa ra anh lạ lùng như vậy là để nói lời tạm biệt, thế mà tôi cứ tưởng... Khóe mắt tôi bất chợt cay cay, cũng không hẳn là vì tôi không được nghe những lời tôi muốn, bây giờ theo sau lưng anh như mọi ngày cũng không được nữa là. Anh sắp đến một đất nước xa xôi cách Hàn Quốc cả nửa vòng trái đất. Nếu nhớ anh quá tôi phải biết làm sao đây? Tôi đứng bất động một lúc rất lâu. Nhưng tôi không dám khóc trước mặt anh, người đi xa rất lo lắng cho người thân ở nhà mà không biết rằng chính họ mới là người cần được quan tâm hơn ai hết. Tôi không thể để cho anh thấy bộ dạng thảm thương của mình.



- Sao bây giờ mới nói.



- Anh sợ Junsu lo...



- Chậc! Ai thèm lo cho anh chứ, lớn quá rồi, không thể ở nhà với bố mẹ hoài được, phải đi xa!



- Ừm, em cũng phải học giỏi nhá!



- Biết rồi! Em thông minh bẩm sinh mà. Anh qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe. Thôi em sắp muộn học rồi.



Tôi từ từ rút tay mình ra khỏi tay anh, không muốn giờ phút chia tay này kéo dài thêm một chút nào nữa. Tôi vờ sốt sắng vào lớp, tiến đến cổng trường và quay lại vẫy tay chào anh, lúc ấy bóng anh và cảnh vật như nhòe dần đi.



- Nhớ viết thư cho em nhé! – Tôi hét thật to, đôi tay vẫn vẫy thật mạnh.



- Ừm! Em cũng phải cố gắng, anh muốn một ngày nào đó được nhìn thấy em hát những bài hát của anh trên sân khấu. Hứa nhé!



- Tất nhiên rồi...Em đi đây.



Tôi nói rồi chạy một mạch vào trong sân trường, khuôn mặt dàn giụa nước mắt. Tôi trốn vào một góc khuất, chờ anh đi thật xa rồi mới bước ra. Hôm ấy tôi bỏ học, vì tôi nhớ, tôi thèm được theo sau lưng anh, chỉ một lần, một lần cuối cùng trước khi anh đi xa. Tôi cứ lặng lẽ nhìn tấm lưng rộng ấy khẽ nhích một cách chậm chạp, không nhanh nhẹn như thường ngày, chốc chốc, anh lại ngoảnh đầu lại khiến tôi hốt hoảng, có lẽ anh không thế tôi nên vẫn ung dung đi tiếp. Đi cùng anh đến hết con đường, tiễn anh về đến tận nhà một cách thầm lặng. Tôi lại mon men ra cánh đồng thưở nhỏ chúng tôi cùng nhau nô đùa. Tôi khẽ nằm xuống để ánh nắng chói chang hong khô những giọt nước trên mi mắt. Tôi sẽ không khóc nữa, anh đi rồi sẽ về thôi mà. Tôi nhắm mắt lại nhưng không hiểu sao từng giọt từng giọt cứ trào ra, nóng hổi. Tôi nằm đó, khóc và nhớ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh giấc, trước mắt tôi đã là một bầu trời đầy sao...



---oOo---



Mang trong lòng nỗi đau nặng trĩu, Junsu rảo bước trên đại lộ Seoul. Bàn chân cậu cứ thế chậm dần, chậm dần cho tới khi không còn muốn bước tiếp nữa. Junsu đứng lặng, dán mắt vào những viên sỏi nhỏ bé bên vệ đường, hàng mi cậu cụp xuống đầy vẻ ưu tư. Thật đáng ghét, thành phố này thật đáng ghét, dòng người hối hả chen chúc nhau trên đường phố trong không khí ngột ngạt, oi bức của mùa hạ càng làm cậu cảm thấy lạc lõng, mệt mỏi và cô đơn.



Băng qua một con hẻm nhỏ, Junsu đến công viên gần đó, nơi mà trước kia cậu và anh thường dạo quanh vào những mùa hè khó chịu như mùa hè năm nay. Su thở dài, cậu ngả mình lên ghế, ngắm nhìn những hàng cây thi thoảng lại khẽ rung mình theo chiều gió. Hôm nay là thứ ba, có lẽ cũng vì thế mà công viên thưa người đi hẳn. Thế cũng tốt, không ai phải giành ghế, giành chỗ ngắm cảnh với ai cả. Cậu vốn ghét chốn đông người mặc dù cậu tốt nghiệp đại học y và làm ở bệnh viện đã hơn một năm rồi. Nghe có vẻ vô lí thật, nhưng càng nhiều người Junsu càng thấy mình đơn độc.



Kim Junsu, đã từng là một học sinh học rất tệ toán, lý, hóa, sinh...Một cậu bé ghét những công thức toán học khô khốc, những chuỗi phản ứng hóa học phức tạp và những quy luật sinh học khó hiểu. Thế mà lại có thể tự tin tuyên bố với Chun rằng cậu sẽ thi đậu vào trường y hàng đầu Hàn Quốc. Ngày đó, Chun đã khuyên cậu hết lời, cậu cảm nhận được giọng nói của anh đang run lên qua đầu dây điện thoại. Cả tuần đó, ngày nào anh cũng gọi điện về nước mong cậu hồi tâm chuyển ý nhưng vẫn vô ích. Có những lần thuyết phục mãi không được, anh tức giận mắng cậu vài câu rồi vội vã cúp máy. Chun không thể biết được rằng mỗi lần như thế, mỗi lần Su bàng hoàng khi nghe tiếng “tít” dài vô tận, cậu lại bật khóc. Anh chẳng thể hiểu rằng cậu sợ nếu chọn hai con đường hoàn toàn khác biệt như vậy anh và cậu sẽ từ từ nhích xa nhau mất...



Junsu lắc đầu, cậu hoàn toàn không muốn suy nghĩ nhiều nữa. Nếu tiếp tục chắc cậu sẽ khóc mất. Khóc ở một nơi nhiều người như thế này chẳng đẹp đẽ gì cả. Mà nếu cậu có khóc thì có mấy ai để tâm. Càng ngày cậu càng sợ sự vô tình, lạnh lùng của người đời. Cậu sợ mình vài năm nữa sẽ là một con người khác, sẽ bình thản khi thấy ai đó trở về với cát bụi... Có lẽ ngay lúc này đây, cậu mới nhận ra rằng mình đã chon sai con đường...Cậu đang đi về đâu và sẽ dừng lại ở đâu nhỉ? Chẳng bao giờ Junsu có thể trả lời được, bởi cậu cứ mù quáng đuổi theo một người – một người chưa bao giờ chờ đợi cậu...



Đâu đó trong công viên vang lên những tiếng cười thật ấm áp... Tiếng cười như làm dịu đi những nỗi đau trong lòng cậu...



- Anh có thể ngồi xuống đây không?



Junsu choàng tỉnh khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Một chàng trai trẻ đứng trước cậu, mái tóc bồng bềnh của anh được nhuộm vàng bởi ánh nắng, đôi mắt ngơ ngác sau lớp kính dày cộm khiến anh trông có vẻ là một chàng mọt sách ngây thơ. Giọng nói ấm áp, dịu dàng và nụ cười má lúm như làm dịu đi cái oi bức của mùa hạ. Bất giác, Junsu nhẹ mỉm cười đáp lại.



- Mình khách sáo với nhau như thế này từ bao giờ vậy?



- Vì anh thấy em đang ngủ say ...



- Em không ngủ được, Chun à, em thật sự rất sợ...



Yoochun lặng im, anh nhìn những tia nắng luồn qua kẽ lá nhỏ xuống những giọt nắng vàng lấp lánh trải suốt con đường, đôi mắt anh trở nên xa xăm và vô định, bất chợt, anh khẽ thở dài.



- Em sợ người phụ nữ đó chết phải không?



- Vâng... Bà ta rất đáng thương anh ạ...



- Junsu này... cuộc đời con người là hạnh phúc hay đau khổ không phải vì họ sống đến tám mươi hay chín mươi năm mà là vì họ đã làm được gì và nhận được gì khi còn sống.



- Em biết nhưng...



- Em hoàn toàn không hợp với nghề này...


Junsu lặng im, cậu không biết nên nói gì vào lúc này. Anh nói rất đúng, cậu không thể phủ nhận điều đó nhưng có quá nhiều thứ chi phối hành động của cậu. Có lẽ cậu sống tình cảm và yếu đuối quá nên không thể chấp nhận được bệnh nhân mình chăm sóc bấy lâu sắp phải ra đi mà cậu thì bất lực. Điều duy nhất cậu có thể làm cho bà ấy là mỗi buổi tối, bớt chút thời gian đến giường bệnh cầm tay và hát cho đến khi bà yên bình chìm vào giấc ngủ. Mỗi lần Junsu ngước lên và gặp đôi môi khô còn vương những vệt máu đã sẫm màu, đôi mắt nhíu lại mệt mỏi và đau đớn, những bài hát của cậu bỗng nhiên chậm lại, ca từ cũng không còn nghe rõ nữa. Cậu ở bên người phụ nữ ấy cho đến thành phố chìm hẳn vào màn đêm, khi cậu chỉ còn nghe thấy hơi hở yếu ớt của người phụ nữ và tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc đầy thúc giục, sợ hãi. Junsu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:



- Em biết, nhưng em đã chọn, không thể quay đầu lại được nữa.



Cậu lặng lẽ bỏ đi, có lẽ nào mãi mãi anh không bao giờ hiểu được cậu, và cậu cũng thể chẳng bao giờ biết được anh đang nghĩ gì...



---***---



- Junsu... Đừng chạy!



Junsu lao ra khỏi phòng bệnh như một kẻ mất phương hướng. Người phụ nữ ấy đã đi rồi, người duy nhất trên đời cậu có thể gục vào lòng mà khóc, người duy nhất trên đời lau nước mắt cho cậu, người duy nhất trên đời cho phép cậu gọi bà ta là mẹ. Một người phụ nữ xa lạ đã cho cậu biết cảm giác hạnh phúc khi có mẹ bên cạnh. Người ấy đã ra đi khi chưa nghe hết bản nhạc cậu đang hát dở, người ấy mệt mỏi mỉm cười, gục vào lòng cậu và ngủ mãi...



- Nghe anh nói này!



Anh nhanh chóng bắt kịp cậu, anh nắm lấy bàn tay cậu đang run lên và kéo cậu vào lòng. Cậu chẳng thể thốt ra một lời nào ngoài những tiếng nấc nghẹn ngào. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, ướt đẫm vai áo anh, anh không nói gì chỉ nhẹ nhàng siết chặt vai cậu trong lòng. Một lát sau, Chun thì thầm vào tai cậu:



- Chúng ta đến một nơi bình yên hơn nhé!



Rồi không đợi Junsu trả lời, anh kéo cậu ra khỏi bệnh viện. Hai người sải bước bên nhau trên đại lộ giữa trưa hè nóng nực. Anh cứ thế kéo cậu đi mà không hề ngoái đầu nhìn lại. Mỗi lần cậu cảm giác bàn tay anh đang buông lỏng tay cậu, cậu vội siết chặt lấy nó. Anh và cậu băng qua con hẻm, đến công viên . Anh tìm một gò đất, kéo cậu ngồi xuống. Cả hai người, không ai nói gì với ai, cứ nheo mắt nhìn ra khoảng trời xanh nhạt, mỗi người lại theo đuổi một ý nghĩ riêng.



- Từ bỏ con đường này đi! Em không thể tiếp tục như thế này nữa!



- Em đã nói rồi! Em không thể quay đầu lại!



Su bứt một cọng cỏ dại rồi mân mê nó trong lòng bàn tay. Cậu dựa đầu vào cây cổ thụ, đôi mắt nhắm nghiền lại, cậu không muốn nghe anh nói thêm gì nữa, chỉ muốn cả hai lặng im ngồi bên nhau như thế này. Cậu không muốn anh và cậu lúc nào cũng tranh cãi chuyện hợp hay không hợp. Sáu năm qua, anh đã lặp lại câu hỏi này rất nhiều lần và câu trả lời của cậu vẫn chỉ có duy nhất “em không thể quay đầu lại”.



- Vẫn còn kịp mà!



- Em không muốn!



- Em không muốn hay em sợ!



- Cả hai!



- Em cố chấp quá! Công việc bây giờ hoàn toàn không phù hợp với một người như em!



- Người như em thì sao? Tại sao anh luôn nghĩ em không thể làm dược cái này, không thể làm được cái kia, chẳng lẽ em vô dụng đến thế sao?!?



- Không... Ý anh không phải thế...



Lần đầu tiên trong đời cậu thấy anh khóc. Không! Anh vẫn chưa khóc, những giọt nước mắt bướng bỉnh không chịu rơi xuống khiến đôi mắt anh long lanh và nhòe đi. Cậu không nói gì, chỉ nhẹ tựa đầu vào vai anh để không thấy những giọt nước mắt ấy rơi xuống nhanh thật nhanh. Vì sao anh lại khóc? Là vì cậu ư?



- Em chỉ sợ, nếu em quay đầu lại và rẽ sang con đường khác, sẽ chẳng bao giờ em được nhìn thấy anh!



- Vậy nên em chọn cách đi theo anh?!?



- Ừm...



- Đồ ngốc! Chẳng phải em rất ghét theo sau lưng anh sao?



- Ừ! Em cũng không hiểu nổi mình nữa. Nhưng có lẽ một ngày nào đó, em sẽ bước trước anh thì sao? – Junsu khẽ mỉm cười.



- Em không bao giờ có thể qua mặt anh được, khi em bước trên con đường của anh. Bước trên hai con đường không có nghĩa là chúng ta xa nhau mãi mãi.



- Anh đang hứa đấy à!



- Sau này anh sẽ là người đuổi theo em nhé ! Nhưng em phải đi bằng con đường của chính mình !



Su không nói gì, đôi mắt tĩnh lặng ngắm nhìn mặt nước hồ trong veo, nắng chiều đã buông, những giọt nắng như đang dát bạc cho mặt hồ, lấp lánh đến lạ thường. Con đường của cậu ư ?!? Có lẽ giờ đây con đường ấy đã lấp đầy cỏ dại, bởi đã quá lâu rồi, cậu lãng quên nó. Có lẽ tìm lại nó sẽ mệt lắm đây !



---***---



Trong nghĩa trang từ thiện, có hai chàng thanh niên khoác áo Blouse trắng đang từ tốn đặt những cánh hoa bách hợp xinh đẹp lên mộ của một người phụ nữ. Nghĩa trang có gì đó không ảm đạm và lạnh lẽo như thường ngày, mà ngược lại, tràn ngập ánh nắng ấm áp, lung linh bởi sắc màu của các loài hoa dại mọc lên từ những nấm mồ cũa những con người cô đôc nơi đây.


Junsu nhắm mắt cầu nguyện. Bỗng nhiên cậu chợt nhớ lại những gì người phụ nữa ấy đã ghé vào tai cậu thì thầm trước lúc lâm chung.



Dù lên thiên đường, ta vẫn muốn được nghe con hát



Phải rồi, người phụ nữ ấy đã mỉm cười trước lúc ra đi. Vì cuối cùng, trong cuộc đời đầy nghiệt ngã, bà cũng đã tìm được một cậu bé hiểu bà, chăm sóc và hát cho bà nghe như đứa con quá cố bất hạnh của bà. Và giờ đây bà đã mãn nguyện, bà đã lên thiên đường và sống vui vẻ với đứa con đã mất.



- Em sẽ đi hát, có muộn quá không nhỉ ?!?


Junsu nghiêng đầu nhìn YooChun, đôi môi cậu mím chặt. Anh lắc đầu, đôi mắt tràn ngập sự tin tưởng và yêu thương.



- Không có gì là quá muộn !



Cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười. Những cơn gió bất chợt thổi làm tán cây dao động xào xạc, những bông hoa cúc dại khẽ rung rinh làm duyên theo chiều gió. Tất cả những nỗi buồn và thương đau bỗng chốc bị gió cuốn đi mất… Từ đó, con đường vào nghĩa trang trở nên tràn ngập hoa và ánh nắng. Người ta thường bắt gặp hai chàng trai đi dạo xung quanh đây và chăm sóc cho các ngôi mộ. Lúc nào cũng vậy, người đi trước là chàng trai mặc áo Blouse trắng đeo kính dày cộm trông rất ngây ngô, người đi sau ăn mặc rất style và cá tính. Vẫn là anh đi trước, cậu đi sau, nhưng cậu không hề cô đơn, vì anh bây giờ sẽ luôn nắm chặt lấy tay cậu…



----END----