Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Có khi nào rời xa? (Tuyết Tạ)

CÓ KHI NÀO RỜI XA?
Tác giả: Tuyết Tạ

Có đôi khi tôi nghĩ rằng mình là người tẻ nhạt, giống như anh nói. Có đôi khi tôi nghĩ rằng mình là kẻ ngu ngốc, chịu bao đau khổ vẫn không thể buông tay anh. Mà có lẽ thật ra tôi còn chưa từng chạm được đến tay anh. Một người vừa tẻ nhạt vừa ngu ngốc như tôi, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ yêu nổi.

Tôi thường thấy anh ngây người nhìn bức ảnh một cô gái cosplay nhân vật hoạt hình Nhật Bản. Đó là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt to tròn, trong suốt như không nhiễm chút bụi trần. Mái  tóc màu nâu hạt dẻ được chia thành ba phần. Một phần được buông phía sau lưng, hai phần ở hai bên thì được túm gọn bằng hai mảnh vải ren, thoạt nhìn thì đơn giản nhưng lại vô cùng tao nhã. Cô ấy mặc một bộ váy màu đỏ, với hai cánh tay màu trắng rộng thùng thình như kiểu áo xưa của người Trung Quốc. Cô gái xinh đẹp ấy mím môi đứng dưới nắng, mang một vẻ bi thương đến động lòng người.


(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

Khi tôi hỏi về cô gái trong bức ảnh, anh chỉ mỉm cười. Cho đến một ngày mưa, tôi thấy anh lẳng lặng nhìn những giọt nước mưa hắt trên cửa kính một cách buồn bã. Tôi làm đủ mọi trò nhưng vẫn không thể khiến anh thêm vui vẻ. Tôi đã nghĩ rằng chỉ có cô gái ấy mới có thể khiến anh hết buồn bã. Thế nên tôi cố tình liên tục hỏi han về người con gái xa lạ mà anh thương yêu. Nhưng tôi không hiểu nổi tại sao anh vẫn chỉ lẳng lặng cười buồn như tôi không hề tồn tại.

Tôi không thể chịu nổi không khí quái dị ấy, liền đứng lên hét, “Em sẽ đi tìm cô ấy về cho anh!” Rồi không chút do dự, tôi chạy nhanh ra ngoài cửa, xỏ dép vào, bật tung chiếc ô màu xanh chấm bi.

Ngay khi tôi chuẩn bị lao ra ngoài màn mưa dày đặc, anh bỗng nhiên nói, “Cô ấy đã chết.” Không khí trầm mặc bao trùm lấy chúng tôi. Không biết bao lâu sau, tôi bỗng thấy anh nhoẻn miệng cười, “Cũng vào một ngày mưa, như thế này!”

Từ sau ngày mưa tầm tã hôm ấy, tôi không bao giờ nhắc đến cô gái xinh đẹp đó nữa. Nó như một vết thương không bao giờ lành trong trái tim anh, và tôi dám chắc rằng tôi chẳng bao giờ có khả năng để chữa trị giùm anh vết thương sâu đến tận xương tủy ấy.

Cũng sau ngày hôm ấy, anh lại trở về làm một người vui vẻ, tràn đầy nhiệt huyết và sức sống. Nếu cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua, tôi nguyện được ở bên anh, mãi mãi như một cái bóng. Nhưng rồi tôi lại tự hỏi, có khi nào anh rời xa tôi? Có khi nào anh sẽ quên đi cô gái cosplay xinh đẹp mà mở lòng với một cô gái khác? Tôi chợt nhận ra, chúng tôi chẳng là gì của nhau ngoài hai chữ bạn thân. Nếu thật sự có một ngày anh rời xa tôi, có phải tôi sẽ rất đau khổ?

Tôi mất cả buổi tối để khóc lóc trước khi nói cho mẹ quyết định của mình vào buổi sáng ngày hôm sau. Tôi đã nghĩ tôi không còn là tôi nữa, đến chính tôi cũng không thể tin nổi mình đã quyết định rời xa anh. Mẹ nói, tình yêu của chúng tôi là sai lầm. Mẹ nói, tôi và mẹ sẽ sang Pháp, bố tôi đã đợi để cả nhà sang đó đoàn tụ. Hóa ra, mẹ và bố tôi chưa từng hết yêu thương, cho dù họ đã ly hôn cả chục năm. Có đôi khi, tôi ước rằng anh có thể đáp lại tình yêu của tôi. Chỉ cần anh yêu tôi một chút thôi, tôi cũng sẽ nhất định không bao giờ buông tay anh.

Ngày tôi đi Pháp, tôi không thông báo với anh một tiếng nào. Mẹ nói, đừng nuôi hi vọng nữa. Dù tôi có nói cho anh biết, anh cũng sẽ chẳng hề níu giữ tôi. Bởi, anh chưa từng yêu tôi. Tôi biết mẹ nói đúng nhưng lúc ngồi trên máy bay, khi nhìn thấy những ngôi nhà chọc trời cũng chỉ là những cái đốm nhỏ, tôi vẫn không thể nào kìm được nước mắt khi nghĩ rằng tôi đã rời xa anh, có thể là xa mãi…
.
.
.
Vào một buổi sáng tuyết rơi đầy trời, thời tiết lạnh giá đến mức làn nước xanh biếc của dòng sông Seine cũng đã đóng băng. Tôi đưa tay hứng lấy một bông tuyết, rồi lại nhìn tháp Eiffel ở bờ bên kia con sông. Ba năm ở nước Pháp, tôi chưa từng đi sang bờ bên kia sông Seine, cũng giống như tôi chưa từng bước vào trái tim anh.

“Bên dòng sông Seine
Theo gió xuân về ngày xưa
Trời Paris ước mơ
Ta ngừng lại bước giang hồ
Bên dòng sông Seine
Bóng ai trong chiều vấn vương
Làm ta xao xuyến nhớ ngày em đi trùng dương.” (*)

Tôi chìm trong giọng hát da diết của một người đứng gần đấy, chìm trong hồi ức của chính mình. Anh là sinh viên trường Học Viện Âm Nhạc Quốc Gia. Những buổi tối cùng nhau ngắm sao, anh thường hát cho tôi nghe những bản nhạc xưa cũ, giống như bài này. Ba năm, quãng thời gian không dài cũng chẳng ngắn này không thể ngăn được tình yêu tôi dành cho anh. Tôi mím môi, một giọt nước mắt lăn xuống, mặn chát.

“Phong!” Tôi quay đầu lại, thấy Bích Nhã đứng bên kia đường, em vừa gọi tên tôi vừa vẫy vẫy hai tay. Em là người yêu tôi, một người rất yêu tôi. Em rất ngốc, tôi cũng rất ngốc. Một thằng con trai như tôi không đáng để em yêu thương.

“Anh đợi em lâu không?” Em ôm lấy cánh tay tôi, thật chặt. Rồi đột nhiên, em xoay người lại đứng trước mặt tôi để hai chúng tôi đứng đối diện nhau. Em rướn cao người, tôi hơi ngạc nhiên nhìn em sửa sang lại khăn quàng cho mình. Cái khăn màu tro này là của anh, thứ duy nhất tôi đã lén mang theo.

Rồi em kiễng chân cao thêm chút nữa, một nụ hôn nhẹ. Tôi biết mình không có cảm giác với em, nhưng em có lẽ không hề biết điều này. Lúc mới quen em, một cô gái bạo dạn theo đuổi kẻ lập dị là tôi, tôi đã luôn tỏ ra chán ghét em. Chỉ cho đến một ngày, tôi nghe tin em ốm liệt giường vì chờ đợi tôi suốt mấy tiếng ngoài cửa rạp chiếu phim. Hôm ấy, tôi đã cố tình không đến. Hôm ấy, cũng là ngày tuyết rơi dày nhất trong mùa đông đầu tiên của tôi ở Pháp.

Tôi đến thăm em, em vẫn nhoẻn miệng cười với tôi. Tôi thấy em giống như tôi, như con thiêu thân lao vào biển lửa, dù cho cả hai chúng tôi đều sớm biết rằng chúng tôi sẽ bị thiêu đốt.

Không lâu sau đó, chúng tôi trở thành một đôi. Tôi đã thử cố gắng mở lòng với em, nhưng thời gian đã trả lời giúp tôi rằng tôi không thể. Tôi không thể yêu em cũng như không thể quên anh.

Tôi vẫn luôn giả vờ ngọt ngào với em, tôi không muốn em phải chịu đau khổ như tôi đã từng. Tôi biết, tôi có thể diễn vở kịch này đến cuối đời, nếu muốn. Có đôi khi tôi thấy mình thật ích kỷ, liệu tôi nắm giữ hạnh phúc của em là đúng hay sai? Liệu tôi có nên sớm nói cho em biết sự thật để em có thể đi tìm hạnh phúc thực sự cho riêng mình?

Tôi nhìn nụ cười hạnh phúc của em. Kể cả không có tôi, em sẽ vẫn vui vẻ như thế này đúng không?
.
.
.
Tôi rời khỏi sân bay vào lúc 5 giờ sáng. Hà Nội vẫn còn đầy sương, không có cái lạnh như của Paris mà là cái cạnh cắt da cắt thịt đặc trưng của quê hương tôi. Tôi lặng lẽ rời khỏi Pháp, tôi không muốn bố mẹ phải lo lắng. Tôi muốn đi thăm anh một lần nữa, trước khi tôi và Bích Nhã kết hôn. Em muốn theo tôi về Việt Nam nhưng tôi không đồng ý. Tôi không muốn em gặp người đàn ông mà tôi đã từng yêu. Tôi nói là đã từng vì giờ đây tôi đã yêu Bích Nhã. Có lẽ tôi sẽ không thể nào tìm được cô gái nào khác yêu tôi nhiều như em. Người con gái mà cho dù biết người con trai mình yêu bị gay, cô ấy vẫn quan tâm và yêu thương như không có chuyện gì. Có lẽ, tình yêu của tôi dành cho em bắt đầu từ sự cảm động tấm chân tình ấy.

Có đôi khi, chỉ cần thêm vài năm, thần thời gian sẽ lại cho bạn một câu trả lời khác.

Tôi dừng chân trước bậc thềm nhà anh, bấm chuông cửa nhưng vẫn không thấy anh. Sáu giờ sáng, có lẽ hơi sớm chăng? Tôi chần chừ không biết có nên đến khách sạn rồi đợi trưa hoặc chiều quay lại tìm anh hay không.

“Tách, tách”

Tôi nghe thấy tiếng mở khóa cửa, có lẽ anh đã dậy. Tôi vui vẻ kéo chiếc vali sang một bên, sẵn sàng tư thế để ôm anh một cái đầy bất ngờ. Khi cánh cửa mở ra, tôi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt.

Bà ấy cũng ngỡ ngàng nhìn tôi, thảng thốt, “Phong đúng không con?”

“Dạ, con chào bác. Anh Đăng có nhà không ạ?” Người phụ nữ này là mẹ anh, tôi không gặp bà cũng đã rất lâu rồi.

Rồi đột nhiên bà bật khóc, tôi hốt hoảng bước lại gần hỏi han bà, “Bác sao thế ạ?”

“Đăng… Đăng nó mất rồi con!” Bà nghẹn ngào nói trong nước mắt, hai tay bà run run nắm chặt lấy bàn tay tôi.
.
.
.
“Ngày… tháng… năm…

Tôi gặp em trong buổi tổ chức cuộc thi cosplay của báo Hoa Học Trò, em nhờ tôi chụp giúp mình và bạn của em mấy kiểu ảnh. Em vô cùng xinh đẹp dưới ánh nắng cuối đông, nhưng lại mang một vẻ buồn man mát. Nhân lúc em không để ý, tôi lén giữ lại một tấm làm kỉ niệm.


Ngày… tháng… năm…

Khi biết em là con trai tôi đã rất shock. Không thể nào tin nổi cô gái xinh đẹp ngày hôm ấy lại là một chàng trai vô cùng tuấn tú. Em học cùng trường cấp ba với tôi, dưới tôi một khóa.


Ngày… tháng… năm…

Tôi không thể nào ngừng nhớ về em, em ám ảnh tôi ngay cả trong những giấc mơ. Nhắm mặt lại, vẫn là nụ cười của em. Mở mắt ra, vẫn là nụ cười ấy. Một ngày không được gặp em, tôi như đã sắp phát điên lên rồi.


Ngày… tháng… năm…

Sáng nay tôi đến lớp tìm em nhưng vẫn không gặp được, bạn cùng lớp nói rằng em gặp tai nạn giao thông. Tôi hỏi xin số phòng bệnh rồi vội vã đi tìm em. Tôi nhìn thấy em nằm bình yên trong phòng bệnh, vô cùng yên bình. Rồi một cơn đau ập đến, tôi không còn biết được gì nữa.
Bệnh của tôi lại tái phát, bác sĩ nói rằng nếu tôi không sớm tìm được người có tủy thích hợp, tôi sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Mẹ tôi khóc hết nước mắt.


Ngày… tháng… năm…

Tôi đến thăm em, trong bộ quần áo bệnh nhân. Em ngơ ngác nhìn tôi, hỏi tôi là ai. Hóa ra, sau vụ tai nạn kia, em đã mất trí nhớ. Vậy thì cũng tốt, em đã quên tôi…


Ngày… tháng… năm…

Em nói em rất thích tôi, em nói có lẽ em đã yêu tôi mất rồi. Tôi vô cùng hạnh phúc vì em đã yêu tôi. Nhưng tôi lại không thể đáp lại tình yêu của em nữa, tôi sẽ chẳng còn sống được bao lâu.


Ngày… tháng… năm…

Mẹ em biết chuyện của hai chúng tôi, bà cầu xin tôi hãy buông tha cho em. Tôi nói, tôi sắp chết!


Ngày… tháng… năm…

Tôi không biết mẹ em đã thuyết phục em như thế nào nhưng em đã rời xa tôi, giờ này có lẽ em đã đến Pháp. Em sẽ được đoàn tụ với bố, em sẽ lại có một gia đình trọn vẹn, em sẽ lại có một tình yêu mới. Còn tôi, tôi sắp chết!


Tôi gấp lại cuốn sổ nhật ký đã bạc màu của anh, tôi không khóc, hốc mắt khô khốc, nhưng đôi mắt tôi như dại đi. Tôi ngồi bệt bên bệ cửa nhà anh, mẹ anh ngồi bên cạnh tôi cũng đang khóc nức nở. Tôi đã không biết, sau khi tôi đến Pháp một tháng, anh đã rời khỏi thế gian này. Tôi đã không biết, khi tôi có người để thương yêu, anh đã không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã không biết, hóa ra, cô gái cosplay xinh đẹp ấy chính là tôi. Tôi đã không biết, anh rốt cuộc đã yêu thương tôi đến nhường nào.

Tôi mỉm cười chua xót, đám cưới của tôi, có lẽ đã thiếu đi một khách mời! Vị khách ấy, đã rời xa tôi, mãi mãi…

Hết.

Chú thích:

(*) Lời bài hát "Bên dòng sông Seine" của nhạc sĩ Lê Mộng Nguyên