Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Mưa!



Mưa! Lại mưa nữa rồi! Tôi vẫn cứ thích mưa. Tôi thích đi dạo dưới mưa, ngắm trời mưa qua khung cửa sổ, lắng động lòng để nghe những giọt mưa rơi rả rít vào những buổi chiều buồn, hứng những giọt mưa bay vào mắt cay cay... Hay đơn giản là được co ro phía sau người ấy chỉ để cảm nhận hơi ấm, cảm nhận niềm hạnh phúc có bờ vai vững trãi che chở cho mình chăng!



Mưa! Tại sao những hạt mưa ấy dù bé nhỏ hay to lớn, dù nhẹ tênh hay nặng trĩu cũng đều tranh nhau rơi từ trên những đám mây đen xám xuống một cách hấp tấp vậy? Phải chăng chúng cũng giống như ta đang cố chạy khỏi quá khứ trốn trách tất cả?



Đôi khi tôi cảm thấy sự lạc lõng giữa chốn đông người qua lại, cảm thấy tấm chăn mỏng manh của bóng tối cứ bao quanh ta với những nỗi buồn, cô đơn, trống trải... Mang đến cho ta một hơi thở nặng nề kèm theo đó là những kí ức thời gian không thể xóa nhòa. Ta muốn đem hết tất cả cho vào chiếc quan tài kia để rồi chôn chặt nó xuống lớp đất dày của nghĩa địa tình yêu nơi ngăn cách giữa cái thực tại và quá khứ này mà sao khó thế. Có phải thời gian vẫn chưa đủ để xoa dịu vết thương của trái tim? Hay tại ta quá cố chấp, quá ngang bướng cố giữ cái quá khứ đã qua đó? Hay ta không đủ tự tin, không đủ bản lĩnh mạnh mẽ để bước tới trước?



Cuộc sống này vẫn thế, cứ trôi lặng lẽ theo nhịp sống hối hả, bon chen. Và ta cũng thế, ta cũng đang cố gắng để bắt kịp cuộc sống này. Ta phải lấy lại thăng bằng, lấy lại nguồn sống cho mình. Hãy sống tốt và cố gắng vượt qua tất cả - tôi tự hứa với mình như vậy.



Trời đã tạnh rồi! Chỉ còn những giọt mưa lặng lẽ đọng lại trên cành cây ngọn lá. Thế thôi hết mưa trời sẽ lại sáng bạn ah.