Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Tháng Sáu và những dấu ba chấm.

P/s : Không hiểu vì sao luôn có thể cảm mọi vật theo lối dị thường như thế, để rồi khi ai đó nói mình gai góc, thì yếu đuối ùa tới nhiều lời. Chẳng phải đôi lần, ước có thể viết bằng những gì mỏng tang, dịu dàng như cơn buồn bơ vơ nào đó. Nhưng nếu phải từ chối cảm xúc của riêng, cũng tệ như việc phải thừa nhận già nua sau một ngày sống.



Ừ thì.

Mùa Hạ có lúc nào không phóng khoáng đâu. Nắng như đổ cả vào đêm bỏng rát, mưa như đứa trẻ tham lam nũng Phố. Bản nhạc nào sinh ra từ đây cũng tươi tắn như nụ cười non. Ưu phiền nhanh khô, vênh lên khỏi ô cửa sổ gỗ, rồi thiên di vỗ cánh. Gió chỉ là câu nói đùa của gã du ca đi lạc, cái nóng thề nguyền trên thịt da, cổ họng rỗng tuếch, câu khát nán ở phiến môi. Cách mà những hàng cây mơn mởn trút áo quyến rũ hơn, xanh ê ẩm cả đôi mắt.

Mùa Hạ, gặp những đứa trẻ, tôi nhớ tôi ngày xưa hơn bao giờ hết, với bầu trời trong sân, với cô độc, và khi lóng ngóng gieo ham muốn đặt chân đến một thành phố khác, đất nước khác từ cuốn chuyện cổ tích của Mẹ.

Mùa Hạ, ở lại trong nỗi buồn, khất xa vạn điều phù phiếm, những niềm vui nhạt thếch như buổi sáng thứ hai. Một điều rất lạ là cứ nhắc tới mùa này, tôi sẽ nghĩ ngay tới Tháng Sáu, chỉ Tháng Sáu thôi. Tựa như chỉ một người duy nhất có thể khiến tình yêu nảy mầm, như người ta cần thấy một chiếc lá rụng, để chuẩn bị tiễn đưa Hạ chết.

Mùa Hạ, quên đi những gồng gánh có cấu trúc kiểu : Hãy + thế này, thế kia. Đơn giản chỉ là lờ đi giấc mơ mình được xếp từ mảnh vụn, thôi than vãn và nghe tin không lành như cách mở một món quà vậy.



Bơ vơ ...





Những ngày này, thèm bới tung Tháng Sáu, đi hoang và ngủ say trên khuông nhạc nào đó, lục lọi ngạo mạn của tuổi trẻ rồi mọc xa xôi và tự do như cỏ dại. Cứ bản năng mà nghêu ngao. Có lẽ đến khi nào thôi đếm tuổi mình bằng những dại dột sai lầm, tôi mới trưởng thành.

P/s: Tháng sáu, và những dấu ba chấm.

Dở dang.

Thèm Anh, thèm bia, thèm say, thèm Hà Nội, thèm ngắm đời trôi qua vai người, thèm đứng lặng như hôn mê trước Hồ Tây, thèm vỉa hè gạch vuông, thèm vụng về đan những ngón tay nhau thành bài hát, thèm tựa lưng vào cột đèn cô đơn dậy sớm, kéo anh lại và hôn như ngàn kiếp chưa về...