Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Ve ve kêu hè về.......

Viết cho những kí ức đã xa….

Tiếng ve râm ran đầu hồi báo hiệu rằng hạ đã sang. Bao cô cậu học trò lại chuyền tay nhau những cuốn sổ kí lưu bút. Những nét chữ thân quen rồi sau đó sẽ trở thành kỉ vật theo suốt quãng đường học sinh.

Liệu có trách được không; khi những thanh âm đầu hồi cứ vang xa như giục giã mùa hè hãy tới; thật nhanh và thật nhanh. Mùa hạ; mùa chia tay; mùa nghỉ hè với những cái nhớ nhung da diết.

Với những học sinh cuối cấp thì hạ về là giờ khắc tiễn biệt; cũng là lúc mà những kì thi cuối cấp cam go đang tới gần. Họ gồng mình trên những bàn học; cố gắng sao cho tất cả đều vượt qua. Nhưng cái nóng gắt mùa hạ càng khiến cho con người ta trở nên chây ì hơn bao giờ hết. Chia tay giảng đường thật đó; nhưng hãy vẫn còn gặp nhau; còn hẹn nhau nên cái phút chia ly nó cũng không quá bịn rịn như thưở xa xưa. Sở dĩ ngày xưa khi những anh bạn trẻ măng nói lời tạm biệt trường lớp và thầy cô cũng là lúc họ bước vào chiến trường cam go khốc liệt – nơi mà sự sống chết mỏng mảnh và tùy hứng xiết bao. Vậy nên ngày ra đi; chỉ còn là một kỉ niệm buồn. Nhớ những cánh phượng hồng ép trong những cuốn sổ; trao vội cho người thương hay những chiếc khăn tay thêu vội… Người ra đi đem theo cả một trời thương nhớ…




Tiễn biệt trường lớp; khi mà tiếng trống báo hiệu một năm học đã hết thì phượng hồng cũng đã thắm. Nhớ lắm lúc ngồi bế giảng; lũ học trò cầm những hoa phượng mà chơi “chọi gà” xem phượng ai có thể trụ được lâu hơn. Rồi những móng tay dán đầy phượng hồng mà dọa nhau y như những con quỷ nhỏ đáng yêu. Hay những lá phượng li ti rơi đầy sân để rồi vàng úa khi mùa thu tới dần….

Nhớ lắm đó nhưng tất cả hãy chỉ là kí ức vụn vỡ mỏng manh…

Hầu hết sân trường ngày xưa đều trồng những cây bàng to; tỏa bóng mát rậm rạp; khi hè về lá bàng xanh thắm vươn xa; che kín cả một vùng trời rộng lớn. Thỉnh thoảng đâu đó chỉ thấy những kẽ hở li ti khiến nắng đâm xuyên xuống mặt đất. Đứng ở dưới tán bàng ngước lên mà thấy ánh nắng chói chang như chú ếch con ngắm bầu trời qua miệng giếng.

Còn nhớ lắm những cơn giông đầu hạ; mùi mưa ngai ngái hấp dẫn. Chút không gian như vậy giờ biết kiếm đâu ra giữa mịt mờ phố xá. Chỉ có tiếng còi xe; tiếng ga vít đi hòa trong tiếng mưa ướt át; ồn ào; xối xả vội vàng… Sao quên được một thưở bạn rủ đi lội mưa; về bị cha mẹ đánh đòn… Ngày ấy cứ mỗi bận mưa xong thì nước cống lại ngập lên khiến cho những con vật sống tối tăm lâu nay tràn hết cả lên. Đám bạn mỗi đứa một chiếc vợt ra sức thi nhau vớt lấy vớt để về cho những chú cá con ăn.

Tất cả hiện lên thi vị; chân thành mộc mạc như những hương sắc đã sang….