Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

24 mảnh vỡ của thời gian...

Tay run...
Ruột gan thắt lại...
Cắn môi để bật ra một nụ cười gượng gạo...
Ta đoán là cô ấy sẽ gọi...
Nhưng không nghĩ là cô ấy sẽ hát...
Trước khi hát cô ấy không quên ho một tiếng để lấy giọng...
Rõ là một sự chuẩn bị khá bài bản, ít nhất là do ta nghĩ thế...
Ngây ngô đến buồn cười...
Ta cứ tủm tỉm và lắng nghe...
.
Đâu đó...
Có chút gì bối rối...
Có chút ngượng nghịu...
Chút sến sẫm và ướt át của một cô bé gangster...
.
Bài hát ngắn gọn vỏn vẹn vài câu từ như vốn dĩ của nó...
Kết thúc bằng tiếng cười khúc khít...
Ta vẫn nắm thật chặt chiếc điện thoại...
Như thể, nếu hờ hửng một chút thì nó sẽ tuột khỏi tay ta, rơi và vỡ vụn...
Chưa bao giờ ta thấy ca khúc ấy hay ho đến thế...
Mặc dù giọng của cô ấy thì không thể nào vượt qua con số 80 của thang điểm trong máy karaoke được : ))
.
Đưa mắt trãi dài về phía chân trời thăm thẵm một màu đen...
Gió đêm kệt cỡm khoác lên mình mùi nồng của muối biển...
Xô thật mạnh vào ta với tấm thân trần...
Lạnh quá...
.
Giọng cô ấy vẫn khúc khít trong điện thoại...
Ấm quá...
.
Trong giây phút, có hạt nước nào bàng bạc tựa sương sớm được phủ một lớp ánh sáng mong manh...
...thoáng mong chờ...
Có phiến gió nào thoảng qua, thổi tung những kí ức ùa về vồn vã...
Làm nứt toát những chua chát ngỡ đã quên lãng từ rất lâu...


Ừ, thấm thoát mà cũng đã 24 năm rồi nhỉ...
Đôi khi, đưa bàn tay về phía mặt trời...
Kẽ tay đủ cho những tia sáng nóng ấm xuyên qua, chiếu rọi và làm lóa đi tầm nhìn...
Nghĩ về quá khứ, hiện tại và cã tương lai...
Vẫn chỉ là một thằng đàn ông cô đơn trong ngổn ngang chữ tình...
Ngày làm đủ 8 tiếng...
Tối lại vùi đầu vào rượu, khói thuốc và thú vui xác thịt...
Đôi lúc lại lãng mạng phát rồ dại...
Nghiền ngẩm những công thức nấu ăn...
Say sưa, cần mẩn...
Như một con đàn bà...
.
Thời gian cứ thế lướt qua..
Chóng vánh, lạnh tanh…
Mà không một lần mua vé khứ hồi...
.
Ông ấy nói, khi ta được sinh ra đã mang một đôi mắt buồn...
Buồn như ánh chiều hoàng hôn ảm đạm...
Bà ấy cười, thuật lại tháng năm tuổi thơ hiếm hoi nụ cười của ta...
U ám một cách hoàn hảo...
.
Ta ghét tháng 6...
Ghét những cơn mưa đặc quánh mùi kỷ niệm...
Ghét những con đường xác xơ màu lá...
Ghét luôn cã ngày sinh của mình...
.
Cái ngày mà cứ 0h sáng, lại có bóng dáng một con bé ngố rừng chạy sang đập cửa, ngoác miệng kêu gào bài hát chúc mừng sinh nhật...
Ngớ ngẫn tới mức làm ta phì cười...
.
Cũng là ngày mà bầu trời tô vẽ cho mình một gam màu tối, sầu thảm, điêu linh...
Ngày ông ấy buông lơi tiếng thở dài...
Ngày bà ấy gạt nước mắt, gói ghém nức nở vào một chữ ký vô hồn...
Ngày cơn mưa phùn làm nhòe ô cửa kính...
Ngày gió thét gào như chưa hề bình yên...
.
Ngày ta và em đặt biệt ly vào tay nhau...
Giọng em lạc dần đi...
Mắt em long lanh nước...
.
Em nói một cách cương quyết...
Em cần một người đàn ông yêu em...
Yêu em và sợ mất em...
Chứ không phải yêu em bằng cách gieo vào tim em hạt mầm thương hại...
Đến bên đời em, làm cuộc sống của em lấp lánh ánh cầu vồng...
Để rồi rời xa em với lời biện minh rằng muốn tốt cho em...
.
Ừ, chắc ta vẫn chưa thể cho em được thứ em cần...
Ta lăng nhăng quá...
Giá mà ta có thêm một chút chung thủy, để vỗ về em trong chuỗi ngày em đau đớn...
.
Em hay mân mê những chiếc gai xương rồng sắc nhọn mà ta và em cùng trồng...
Nhìn vào khoảng không, và trầm ngâm suy nghĩ...
Em nói, mỗi người sinh ra trong cuộc đời này, là để dành cho một người khác...
Hạnh phúc là khi những người dành cho nhau tìm thấy được nhau...
Bi kịch là khi những người không dành cho nhau cố bám lấy nhau...
Điều đó là nổi đau của cã bốn con người ...
.
Ta không nói, chỉ cười...
Để em nhẹ nhàng ngã đầu vào ngực...
Rồi nụ cười tan nhanh, cã hai đều nghẹn ngào khi nghĩ đến ngày nhận ra một sự thật...
Rằng ta và em, là hai con người không dành cho nhau...
.
Lại đến một ngày...
Yêu thương đi rồi, lòng nhẹ tênh...
Cường điệu mà nói...
Ta vẫn sống như đã và đang sống...
.
Ở một góc trời xa lạ nào đó...
Em đã tìm được người dành cho em chưa?
Còn anh...
Anh nghĩ mình đã tìm được một nửa của đời anh rồi...
Cô ấy mong manh nhưng vẫn cố để anh tựa vào...
Cô ấy không hề sợ hãi khi đưa tay chạm vào cuộc sống tối tăm của anh...
Một cô bé gangster nhưng vẫn cố làm ấm tim anh với những lời nói sến phát xù lông...