Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

HÀNH TRÌNH CỦA SAM



HÀNH TRÌNH CỦA SAM

Hương Lạc năm 1835, Bách Tùng nở hoa trắng rộ. Đỉnh núi Nhược Phù chẳng mấy chốc khoác lên người bộ áo xanh mởn của mùa xuân và sắc trắng hoa Mộc Dã. Đó là những tín hiệu đầu tiên trước khi lễ Thập Tự bắt đầu. Chỉ vài ngày nữa thôi, khi Bách Tùng hoàn toàn được phủ bởi một màu trắng tinh khiết, khi bánh xe luân hồi bắt đầu chuyển động, khi Hương Lạc- đất nước của những vị thần bảo hộ hân hoan chào đón ngày lễ trọng đại nhất năm, đó là lúc những linh hồn của Agesha thế hệ trước trở về và những Agesha đủ 18 tuổi chuẩn bị bước vào bước ngoặc lớn của cuộc đời- xuống thế giới của loài người và làm cho chủ nhân của họ, những người được chọn có được hạnh phúc.

Sam ngồi vắt vẻo trên cành cây Tử Đằng. Mắt nhìn về một nơi nào đó ngoài kia. Xa lắm. Nơi mà bà bà bảo là thế giới của loài người. Nơi cô chỉ được đến trong những giấc mơ và trí tưởng tượng của một thiên thần chưa từng rời Hương Lạc. Cô đã mong, đã chờ suốt 18 năm ròng rã, 18 mùa Bách Tùng và 17 lần nhìn thấy sự trở về của những Agesha hoàn thành sứ mệnh. Năm nay cô 18. Và vào ngày Thập Tự cuối cùng của cô ở quê hương, lần đầu tiên cô sẽ được tự mình bước vào bánh xe luân hồi huyền thoại. Cô sẽ đi, như những Agesha khác đã làm. “Nếu em tiếp tục tiến về phía trước, em sẽ thấy cuộc đời này còn nhiều điều kì diệu”, chị Nhược Lâm đã nói với Sam như vậy. Ngày chị đi, Sam vẫn nhớ rất rõ chị đã cười thật tươi. Không hiểu sao nụ cười đó cứ ám ảnh cô mãi. Đến tận bây giờ.

Sam nhìn lên bầu trời và tự hỏi liệu ngoài kia đêm có mênh mông và nhiều sao như ở Hương Lạc. Bà bà nhìn cô cười hiền, thoa lên tóc cô lớp chất lỏng màu vàng óng của cây Bồ Đào. Cô ở với bà bà từ nhỏ. Cô kể bà nghe mọi việc, từ chuyện đôi cánh chẳng may bị thương khi cô bay qua bụi mận gai đến việc con Bấc bỗng nhiên bị bệnh, chẳng thèm mè nheo đòi bay theo cô qua hồ Phụ Tử. Cô kể về nụ cười của chị lúc chia tay. Đôi mắt trong veo tựa mặt hồ buổi sáng. Ngày cô chuẩn bị bước vào cánh cửa dẫn đến một thế giới khác, cô nhớ rất rõ đôi mắt của bà đượm buồn: “Cuộc sống không phải lúc nào cũng như con nghĩ. Đi đi rồi sau này con sẽ hiểu”.

Sam mỉm cười, vẫy tay.

Tạm biệt bà.

Tạm biệt Hương Lạc…

***

Sam gọi anh là Cơn mưa nhỏ. Cơn mưa nhỏ là chủ nhân của Sam. Anh hơn Sam 5 tuổi và cũng là người đầu tiên cô gặp ở thế giới này.

Cơn mưa nhỏ sống một mình, tự lập từ năm 18. Gia đình anh đều là những bác sĩ thành đat. Từ nhỏ, anh đã được sống trong sự bảo bọc và ánh hào quang của dòng họ. Chẳng có gì ngạc nhiên nếu anh thi vào ngành Y, tốt nghiệp, ra trường và đi làm ở một bệnh viện danh tiếng nào đó. Anh nghĩ vậy và mọi người cũng thế. Nhưng cuộc đời vốn dĩ còn quá nhiều điều bất ngờ. Nó vượt qua sự tính toan của con người và dẫn dắt họ đến thứ gọi là định mệnh. Cuối năm 12, anh đi xem cuộc thi Vua đầu bếp và Hội chợ Ẩm thực quốc tế. Chỉ hai ngày thôi mà tất cả thay đổi. Đùng một cái anh muốn trở thành đầu bếp mặc cho sự phản đối kịch liệt từ phía gia đình. Ngày đó, anh cố chấp và nông nỗi. Còn bây giờ khi nhắc lại anh chỉ cười. Có lẽ anh cảm thấy không có gì hối tiếc về ngày hôm ấy. Ngày anh vứt áo ra đi, bỏ lại đằng sau cuộc sống xa hoa sung sướng để ra ngoài bươn chải với đời. Mẹ anh giận đến khóc ngất. Tình thương của một người cha không đủ để tha thứ cho những lỗi lầm của đứa con trai khờ dại. Anh lặng lẽ thuê một căn nhà tạm bợ, theo đuổi ước mơ của mình. Căn nhà vắng ngắt, thiếu vắng tiếng cười và cả bóng dáng của những bữa cơm sum họp.

Sam cắn một miếng bánh quy. Vị ngọt nhẹ giòn tan trong miệng. Cô bảo nó giống món bánh Tự Xuân được làm từ nhựa cây Tử Đằng và quả Kim Quất. Cơn mưa nhỏ mỉm cười: “Đây không phải ở Hương Lạc cô bé ạ” rồi tiếp tục công việc của mình. Anh đang là bếp trưởng của một nhà hàng chuyên nấu các món ăn theo phong cách Âu. Bất giác anh kêu khẽ. Vết cắt sâu bắt đầu rỉ máu. Sam hốt hoảng, vội đưa ngón tay lên miệng. Máu của Agesha có thê chữa lành mọi vết thương. Đó là những điều mà cô đã được dạy từ khi ở Hương Lạc. Anh cười. Khuôn mặt vẫn còn vẹn nguyên sự ngạc nhiên. Công việc vất vả nhưng cô chẳng thấy anh phiền lòng. Anh sống lặng lẽ, ít nói nhưng hay cười. Bà bà thường bảo nụ cười là niềm vui của con người. Nhưng cô vẫn luôn tự hỏi có phải lúc nào cười cũng là vui hay là con người buộc mình phải làm như vậy. Khi người ta càng lớn càng có nhiều trăn trở. Cả cô cũng vậy. Không bao giờ cô cho phép mình được quên những tháng ngày thơ bé cùng mấy anh chị và con Bấc chơi đùa ở đỉnh núi Nhược Phù. Ngay cả trong giấc mơ cô cũng thấy mình được trở lại Hương Lạc, chạy thật nhanh, băng qua những cánh đồng…

***

Anh thường đến Thuở nhớ vào mỗi tối khi anh thấy cô đơn. Đó là một quán thức uống và đồ ăn nhẹ nằm khiêm tốn nơi cuối dãy chỉ toàn những ngôi nhà cao chót vót. Anh thấy bình yên khi ở đây. Một ngôi nhà cấp 3 kiểu cổ xưa bắt đầu có những dấu hiệu xuống cấp mặc cho người chủ đã cố tình quét những lớp sơn màu nâu gỗ khắp nơi. Người ngoài nhìn vào buông câu ngớ ngẩn. Người chủ thở dài luôn miệng bảo mình không có khiếu kinh doanh. Duy chỉ có anh là không phàn nàn, thường dán tờ sticker màu vàng ghi cảm nhận của mình vào một tấm gỗ nhỏ luôn thưa thớt giấy, hoặc dù có thì cũng đã bạc màu. Anh bảo mình thích công việc ấy, đôi khi chỉ là vì để ông chủ quán được vui. Ông đã gần 60. Con cái làm ăn xa, thi thoảng gửi tiền về cho ông. Ông cất đó để dành, chỉ lấy một ít tu sửa lại Thuở nhớ, coi niềm vui của khách là thú vui của đời mình. “ Việc giúp đỡ để người khác cảm thấy hạnh phúc không phải là quá khó, chỉ là việc người ta có muốn hay không thôi.”. Anh nhìn Sam, đôi mắt như biết nói “Vậy em phải làm sao để anh có được hạnh phúc?” Sam hỏi ngây ngô. “Tôi không biết nhưng em không cần phải nghĩ nhiều như vậy đâu. Khi nào nó đến tự khắc em sẽ biết mình phải làm gì”. Anh cười. Ông chủ quán nhìn anh, lắc đầu khó hiểu, rồi lại tưới nước cho bụi cẩm tú cầu buồn bã nơi góc sân.

***

Sam gọi cô gái kì lạ xuất hiện ở Thuở nhớ là Tia nắng nhỏ.

Sam không biết tên, cũng không biết mặt. Cô chỉ đoán qua cách nói chuyện và nét chữ. Mảnh sticker màu xanh trời nổi bật lên giữa chiếc bảng gỗ. Đã lâu rồi không có người cảm thấy “thú vị” với trò chơi ghi cảm nhận này. Chỉ có anh, lẻ loi và cô độc.

Đó là một lời hồi đáp cho câu hỏi ngắn mà anh ghi gần đây nhất: Có chiếc lá nào xanh trọn 365 ngày?

“Lá xanh rồi mau chóng úa tàn theo quy luật tự nhiên. Nhưng khi nó rơi xuống sẽ có một chiếc khác mọc lên. Không chỉ là thay thế mà còn là sự khởi đầu”

Anh mỉm cười. Dường như anh đã biết trước câu trả lời hoặc cố tình viết ra và chờ đợi một người nào đó thay anh trả lời cho câu hỏi của chính mình. Sự chờ đợi đôi khi lại đi kèm với cảm giác bình yên hay đơn giản chỉ là một thói quen khó bỏ.

Tia nắng nhỏ luôn đến vào ban ngày. Còn anh chỉ xuất hiện vào ban đêm. Họ chưa từng gặp mặt nhau nhưng lại có thể hiểu nhau như đã từng gặp mặt. Anh cô đơn. Cô lạc lõng. Anh cần một bàn tay. Còn cô luôn khao khát một điểm tựa. Giữa biển người mênh mông hay chỉ là một thành phố nhỏ, dù gần hay xa, họ vẫn gặp nhau và thường được ấn định như “một nửa” của đời mình. Đó là điều kì diệu của cuộc sống và tạo hóa. Chẳng ai sinh ra là một tinh cầu cô độc. Ban đầu nó sẽ tự phải quay một mình nhưng rồi sẽ lại có một tinh cầu khác quay cùng với nó. Cùng hướng. Cùng một nhịp đập. Dù ở xa nơi tận cùng thế giới.

Sam chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng về thứ tình cảm này. Cô chỉ biết anh vui khi đọc được dòng tin nhắn ghi trên mẫu sticker; thấy anh buồn và rối bời khi không thể đến Thuở nhớ; thấy anh hay suy nghĩ khi ngồi một mình. Không hiểu sao cô cứ nghĩ anh đang nhớ đến Tia nắng nhỏ. Dù chỉ một chút thôi nhưng dai dẳng và kéo dài. Nó vượt qua cả thói quen và trở thành sự ám ảnh. Nó ăn sâu vào tiềm thức. Và mỗi lần đến Thuở nhớ hay một nơi nào đó giống vậy, anh sẽ nghĩ đến Tia nắng nhỏ. Bà bà thường bảo con người có một thứ cảm xúc mãnh liệt gọi là tình yêu. Ngay lúc đó, Sam cũng nghĩ rằng tình yêu là một thứ gì đó tương tự như vậy.

***

Đêm. Gió lạnh. Trăng tròn và nhiều sao khiến cho bầu trời bỗng nhiên dịu dàng quá đỗi. Hôm nay anh gọi một ly trà gừng mật ong và một chiếc bánh ngọt thay vì vẫn uống cafe như mọi lần.

Cô gái lạ có đôi mắt thoáng buồn đã ở trong quán từ bao giờ. Mái tóc bồng bềnh xõa ngang vai cùng áo sơ mi, quần jeans dễ khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh của một nhân viên văn phòng vừa mới vào nghề. Một tay cầm sách, tay còn lại khua khua chiếc muỗng café đầy ngẫu hứng.

Chiếc bàn nhỏ nằm im lìm ngay góc cửa bỗng trở nên đặc biệt hơn hẳn bởi sự xuất hiện của mẫu sticker xanh trời sau một tuần vắng bóng.

Anh nhìn cô. Ánh mắt họ gặp nhau. Trong một chốc anh mỉm cười. Và cô cũng vậy. Họ cùng nghĩ về một điều gì đó Sam không hiểu. Chỉ hai người họ. Ở Thuở nhớ. Giữa lòng thành phố náo nhiệt…

***

Hôm nay là Valentine. Sam đi bên cạnh anh và Tia nắng nhỏ, tự cho phép mình được “nghỉ xả hơi” một ngày. Cơn mưa nhỏ ngày càng vui nhiều hơn. Một công việc mĩ mãn. Một tình yêu đẹp. Đó là tất cả với con người. Còn điều gì có thể khiến anh hạnh phúc hơn được nữa?

Đường phố hôm nay đông nghịch người tựa một cái hộp với vô số những vật chi chít đứng cách nhau chỉ 1 milimet. Thành phố rộng lớn là thế mà giờ bỗng chật chội đến nghẹt thở. Anh và Tia nắng nhỏ đành ngồi ở một quán ven đường nhâm nhi món Bún ốc thơm ngậy. Cả hai má đỏ lên vì nóng.

Tiếng xe máy lao nhanh trên đường phố. Một tay mất lái đâm sầm lên lề đường. Ngay chỗ anh.

Sam hét lên trong vô vọng. Nhưng anh không nghe thấy.

Trong khoảnh khắc, Tia nắng nhỏ đã đẩy anh ra để hưởng trọn cú đâm đó.

Máu.

Tiếng xe cứu thương.

Sam thấy anh đứng đó. Thất thần.

***

Cơn mưa nhỏ ngồi trên băng ghế. Anh không nói. Và điều đó làm Sam lo lắng.

“Anh nói gì với Sam đi, bất cứ gì cũng được”. Nhưng anh chỉ ngẩng lên nhìn cô rồi cuối xuống.

Cánh cửa phòng mở ra.

- Bác sĩ…

- Bệnh nhân mất máu quá nhiều hiện đang trong tình trạng nguy kịch.

Cô thấy có cái gì đó vụn vỡ trong ánh mắt.

- Máu… Máu. Sam! Đúng rồi. Máu của em. Máu của em có thể chữa lành mọi vết thương.

- Anh! Xin anh bình tĩnh. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức – Vị bác sĩ cố trấn anh khi thấy anh có dấu hiệu hoảng loạn tinh thần tột độ.

- Nhưng em không thể - Sam cuối đầu.

- Tại sao?

- Vì máu của Agesha chỉ tương thích với chủ nhân của nó.

Anh im lặng. Không nói. Lần đầu tiên cô thấy anh khóc.

Sam vẫn cuối đầu. Ngay giờ phút này đây, cô không thể nhìn vào mắt anh.

Cô đã nói sự thật nhưng chỉ đúng phân nửa. Máu của cô vẫn có thể cứu Tia nắng nhỏ. Chỉ có điều cô sẽ phải trả cái một giá quá đắt cho sự lựa chọn của mình.

Sam đi xuyên qua cánh cửa vào phòng cấp cứu. Không ai biết đến sự hiện diện của cô. Ngay lúc này, cô thấy có lỗi với anh, bất lực và bối rối. Nếu cô cứu Tia nắng nhỏ, cô sẽ tự tay chấm dứt hành trình của mình. Cô sẽ không thể ở bên anh, cùng đi với anh và làm tất cả để anh được hạnh phúc. Nhưng nếu cô bỏ mặc Tia nắng nhỏ, anh sẽ hận cô suốt đời.

- Nhanh lên, cô ta cần truyền máu. Nhóm máu B.

- Bác sĩ, nhóm máu B vừa hết,

- Trong ngân hàng còn không?

- Bịch máu cuối cùng vừa mới được chuyển đi cho một cô bé 5 tuổi.

- Hỏi xem có ai có cùng nhóm máu với bệnh nhân không?

- Nhưng phải làm thủ tục và xét nghiệm, có thể mất khá nhiều thời gian…

- Nếu không được truyền máu nhanh, cô ta sẽ chết.

Sam nghe tim mình thắt lại. Chết. Sẽ chết sao? Cô như khuỵu xuống, kí ức ngày xưa bất chợt ùa về…

- Bà bà! Nếu một ngày con phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết con sẽ phải làm gì?

- Hãy tin vào trực giác của mình, Sam ạ! Nếu con thấy điều đó tốt cho con và cả người con yêu quý.

Cô đi xuyên qua cánh cửa một lần nữa. Tự thấy lòng nhẹ bẫng…

***

- Bác sĩ. Cô ấy…

- Thật không thể tin được. Đó thật sự là một phép màu. Chúng tôi đã hết nhóm máu B. Ngay lúc mọi thứ trở nên tuyệt vọng, vết thương bỗng nhiên có dấu hiệu lành lại và tự hồi phục. Tuy nhiên chúng tôi vẫn còn đang trong quá trình kiểm tra. Nếu mọi việc suôn sẻ, khoảng hai tuần nữa là có thể xuất viện được.

Anh cười. Ánh mắt bỗng trở nên nhẹ nhõm.

Sam thấy tay mình mờ đi như có thể xuyên thấu.

Tạm biệt…

***

Sam mở mắt. gió đang đưa cô đi. Cô thấy rõ từng cánh đồng, dòng sông, làng mạc,… Mọi thứ lướt qua rồi lùi dần về phía sau. Cô thấy mình nhẹ tênh trôi theo những đám mây. Chúng thật đẹp và tự do. Cô luôn muốn mình được như vậy…

Lần thứ hai, cô mở mắt.

Ngọn núi cao sừng sững phủ một màu trắng tinh khôi.

Một cây đại thụ khổng lồ đẹp lung linh trong ánh nắng.

Chiếc bánh xe lớn lăn dần nổi bật lên giữa thiên nhiên hùng vĩ.

Là Hương Lạc. Cô về nhà thật sao? Cô đã phạm vào điều cấm kị của một thần hộ mệnh. Đáng lẽ ra cô đã phải biến mất vĩnh viễn và sẽ không thể nào quay trở lại.

Đột nhiên cô nhớ về nụ cười của anh lúc đó. Có tiếng ai đó thì thầm bên tai.

Hạnh phúc thật sự là khi cả người cho và người nhận đều cảm thấy hạnh phúc. Nó không phải là của riêng ai, mà được tạo thành từ tình thương và sự hy sinh cho những người mình yêu quý.

Giờ thì cô đã hiểu vì sao mình được trở về.

Từ xa, cô nhìn thấy bà bà. Cô vẫy tay thật cao, thật cao để bà nhìn thấy. Người đang nhìn cô với ánh mắt hiền từ của một người mẹ.

Con đã hiểu chưa Sam? Đi không phải lúc nào cũng phải tiến lên phía trước. Con có thể dừng lại hoặc lùi về phía sau. Điều quan trọng là con biết mình có thể làm gì trong khoảnh khắc đó.

Cô mỉm cười, gật đầu.

“Hương Lạc, ta đã về…”