Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Phiêu du...

Chỉ còn lại một mình với căn phòng trống trải…

Đôi khi cũng cần gác lại câu chuyện đang dang dở..

Trong cuộc sống có những lúc người ta thèm có 1 được khỏang lặng, để yên tĩnh không vướng bận những lo lắng phiền muộn hay những toan tính thường ngày.

Những lúc thế này, mình chỉ muốn tìm đến những bản piano không lời hay những bản hòa tấu buồn để có thể mặc sức thả hồn mình không nghĩ ngợi bất cứ điều gì, để tìm những cảm xúc không thể có được giữa cuộc sống hằng ngày.

lặng nghe Songs From A Secret Garden……

Tiếng piano mở đầu chậm buồn xen lẫn tiếng violon réo rắt níu nhịp chậm lại….như cố níu thời gian đang vùn vụt trôi, cố tìm kiếm 1 sự yên tĩnh.

Âm hưởng bản nhạc khiến ta cảm thấy cô đơn, lặng lẽ hơn, lúc nhẹ nhàng, lúc trầm bổng…. một cái gì đó mờ mờ ảo ảo, không hẳn là hư ảo cũng chẳng rõ ràng.

Cảm giác thật kỳ lạ, chẳng thể diễn tả nỗi, chỉ biết rằng dường như mình không còn suy nghĩ, dường như mình cũng đang bước trên khu vườn đó, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng thanh thản hơn bao giờ hết.

Chỉ muốn nghe đi nghe lại bản nhạc này mãi không dứt để có thể sống với không gian tĩnh lặng này, không vướng bận bất cứ điều gì…….

……….

mình thích làm gió !

Gió lang thang, lang thang qua từng con phố, từng ngôi nhà. Gió tự do, có thể làm mọi việc mà mình thích, có thể hét to, có thể dịu dàng, cũng có khi dữ dội. Người ta yêu Gió đấy, mà cũng sợ Gió đấy. Gió xa cách quá, hoặc người ta sợ gần Gió quá…

Cứ thế và đến một ngày, Gió thấy mình cô đơn.

Tự do, phóng khoáng, ko bị ràng buộc.

Ko yêu, ko ghét, ko vui, ko buồn, ko khổ đau

Chỉ bay, bay cao, bay xa….

Nhẹ nhàng… là gió …

Vô tình.. là gió …

Lặng lẽ… là gió…

Từng trải… là gió …

Phiêu diêu… là gió…

Trống rỗng…là gió

Chỉ còn cảm nhận, chỉ còn nỗi nhớ. Gom chặt vào, để khi buồn mang ra gặm nhấm.

Nhiều lúc muốn chìm vào, ko muốn đứng dậy.

Nhưng vẫn phải bước tiếp, những bước đi lặng lẽ và cô độcNhiều khi là cười đấy, nhưng trong lòng vẫn đau, ko lúc nào nguôi nhớ. Cơn gió tự do đấy, bay tới mọi nơi mình muốn, nhưng vẫn mang những âm thanh quá khứ, mang sự hoài niệm, chôn chặt trong lòng.

Ngắn để nhớ…
Dài để quên…

đôi khi chỉ mong mưa để lại được ngồi trong phòng nhìn những hạt nước bay bên ngoài, rơi vào khung cửa sổ, hít thật sâu vào buồng phổi cái không khí mát lạnh, ẩm ẩm một thứ hương đặc trưng của những cơn mưa. Mưa cũng có hương sao?

Mưa gột sạch bụi bẩn trần thế, đem cho ta cái nhìn rõ hơn về vạn vật.

Nhiều người ko thích mưa. Ẩm ướt, lạnh lùng, làm đường xá thêm bùn lấm, khiến ai đó muốn gặp gỡ bạn bè mà ko được

….Đa số mọi người chỉ có cảm tình với những cơn mưa rào mùa hạ, làm dịu đi cái nóng bỏng rát của nắng trời.

Nhưng mình lại yêu cảm giác ấy.

Mưa đem đến sự cô đơn cho những người ko có người thân ở bên cạnh. Một mình cô đơn, có đủ thời gian suy nghĩ về mọi thứ. Cho bản thân mình, cho những người xung quanh…

Tại sao mưa lại khiến mình cô đơn? Đâu phải chỉ có một hạt mưa chạm xuống mặt đất. Hàng vạn, hàng triệu hạt mưa mới tạo nên một cơn mưa. Rõ ràng, mưa rất đoàn kết. Khi một hạt bị đày ải xuống trần thế, tất cả cũng rơi theo, nhất quyết ko để mình bạn phải chịu khổ….

Đi dưới mưa, cảm nhận những giọt nước chuyển động trên da thịt mình.Nhẹ nhàng, khoan thai.Khiến mình như thấy có một người nữa đang đi cùng…

Nếu có một người sẵn sàng cùng mình đi dưới gió mưa cuộc đời, ko bao giờ rời bước thì thật tốt. Nhưng số mệnh đã bắt mình phải bước một mình trên con đường này.Đôi lúc, muốn gục ngã, nhưng vẫn phải cố gắng. Khi đó, thèm lắm một bàn tay ấm áp, một bờ vai yếu mềm. Cho mình thêm động lực để tiếp tục bước đi…….

Mưa hãy cứ bay đi, đem đến cái mát lành cho mọi người, để riêng mình ta ở lại nơi đây…..