Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Quên anh đi, khó đến vậy sao?

Đã có lúc em tưởng quên được anh trong giây lát
Vui cười, bông đùa để chẳng phải nhớ
Những trăn trở, buồn bã...về anh
nhưng lạ thay, vẫn chỉ là em tưởng tượng
Suy nghĩ về anh cứ bám riết lấy em
Miệng cười đùa mắt vẫn ngóng trông
Chờ tin nhắn của anh nơi góc phòng

Đã có lúc em giật mình tự hỏi
Quên anh đi. Khó đến vậy sao?
Yêu thương sao lại chứa nhiều mệt mỏi
Hay tại em suy nghĩ quá nhiều
Cứ vùi mình trong đống xúc cảm
Ngổn ngang, hỗn độn khó gọi tên
Hàng ngàn câu hỏi chẳng đáp án
Anh là ai? Mình là gì của nhau?
 
Đã có lúc em nghĩ mình hạnh phúc
Biết rằng em quan trọng với anh mà
Lời hứa mới vừa hôm qua
Sao nay đã thảng bay theo gió
Hạnh phúc mong manh thật chẳng thể dài lâu
Em hi vọng rồi thất vọng nhiều hơn 

Chưa bao giờ em dám tin
Sẽ có lúc em thích anh nhiều đến thế
Là do em ngốc nghếch hay vụng dại
Chót tin anh chẳng chút nghi ngờ
Giành anh trọn vẹn cả trái tim mình

Em chẳng muốn mình bi lụy như đây
Biết rằng anh cũng chẳng muốn em vậy
Nhưng trái tim em chẳng nghe lời lý trí
Cứ hướng về anh với biết bao suy tư
 
Em không buồn
Nước mắt cũng không rơi
Trước quyết định sẽ buông bỏ tất cả
Hạnh phúc ấy một mình em không níu được
Nuối tiếc buông tay nhưng vậy sẽ tốt hơn
Lạ kì thay, em thấy mình trống trải
Không thấy đau, không buồn bã chút nào
Chỉ giật mình hình như mình đánh mất
Cảm xúc kia, bỏ theo anh mất rồi …

P/s: Em đã từng buồn vậy đấy
Đã từng thích anh nhiều thế đấy
Đã từng tổn thương
Đau lắm đấy
Đã cố gắng rất nhiều, để bỏ đi hình bóng anh
Nên đừng nghĩ chỉ một lời xin lỗi
Hay anh vờ quan tâm đôi chút
Là tất cả sẽ được xóa nhòa
Là em sẽ quên đi tất cả
Đừng tốt với em, rồi lại bỏ em đi một lần nữa
Em sẽ không gượng dậy nổi đâu