Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Câu chuyện mùa Thu

Hội An sau những ngày mưa là những ngày nắng, sau những ngày mưa trời sẽ quang mây. Ừ, thiên nhiên vốn dĩ vẫn thế. Thế nên hôm nay là một ngày nắng, cái nắng vàng vọt, đến tận cuối buổi chiều. Ánh mặt trời của buổi hoàng hôn, chói chang nhưng không gay gắt, cái nắng của mùa Thu, nắng rồi lại mưa. Ừ, đỏng đảnh thế mới là mùa Thu. Mùa Thu về, giọt mồ hôi không còn nhỏ tí tách dưới vành mũ bảo hiểm mỗi khi đứng đợi đèn đỏ nơi ngã tư đường. Thu về, gió thổi nhẹ mỗi sớm như mơn man vỗ về, nắng vàng nhạt như màu lông chú gà con nhảy nhót qua đám lá vàng úa. Tiết trời không còn oi ả, không còn gay gắt, không còn cả những nếp nhăn trên trán vì nhíu mắt trước nắng mùa hè.
Mùa Thu, đâu đó luồn trong gió là mùi thơm của hương hoa thoảng nhẹ hòa quyện cùng mùi thơm của những chiếc bánh nóng hổi đang tỏa ra màn hơi trắng xóa. Mùa Thu đã đi qua nửa rồi nghe đâu đây những lành lạnh vỗ về, rủ rỉ. Có những tủi hờn mỗi khi cô đơn một mình trên phố đông người và chẳng thấy ai đang bên ta. Những yêu thương dường như ở quá xa tầm với, không thể chạm, không thể ôm vào lòng, không thể trao trọn những quan tâm lo lắng...
Đêm nay chắc sẽ là rất dài, đêm của mùa Thu - mùa của lá vàng rơi xào xạc. Mùa của những cô gái e ấp nép vào một bờ vai vững chãi. Mùa của những đôi bàn tay tìm đến nhau, siết chặt và truyền cho nhau tất cả hơi ấm, tình yêu thương. Mùa của những nỗi nhớ, những hoài niệm khi xa cách, mùa của những dang dở luyến tiếc, mùa của những nỗi buồn lắng đọng đơn côi... đã 1h30 rồi mà ta thèm lang thang đâu đó khi lòng chật chội, nhưng nhìn ra là một màn đêm đen ngòm khiến ta chỉ ngồi nhìn nỗi buồn của mình tự tan trong lý trí nhưng tan rồi là được. Vẫn cứ thế mỉm cười để bước chân nhẹ và thênh thang, phía trước là tương lai dài lâu.
Hội An: Chỉ còn đêm may nữa thôi là ta đã tạm xa rồi, xa những con đường quen thuộc, xa những nụ cười, những gương mặt thân yêu quanh ta, xa "em người ta yêu". Hôm qua, hôm kia, và bây giờ, tuy ngắn thôi nhưng xưa và xa quá rồi. Xa đến nỗi nếu không cố gắng níu và giữ thì có lẽ cũng chẳng đủ cồn cào cảm xúc để viết thành văn. Xin quá khứ và kỷ niệm ngủ yên. Xin mùa Thu đến nhanh rồi qua nhanh. Xin tình yêu đừng bao giờ còn là thử thách ta nữa, xin khoảng cách mãi mãi là bức tường vô hình để ta không thấy nhói đau, tim mình đập mạnh. Để mùa Thu thôi không xào xạc mỗi bước em qua. Nơi ấy có một tình yêu tinh khôi, mong manh, nhẹ hẫng, lùi sâu trong tâm trí...
Thu ơi! Xin cứ mãi điểm tô cho đời luôn sắc biếc, xin cứ mãi là những giai điệu nồng nàn, thấm đẫm cho thế gian này được nối dài thêm niềm vui và hạnh phúc để ta cứ ngỡ Thu bây giờ là Thu của những ngày xa xưa ấy...