Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Mùa cớm nắng

Anh trở lại một chiều cớm nắng
Nhóc kiêu sa quay mặt chẳng thèm nhìn
Bông phượng cuối cháy rực mình lần cuối
Tiếng ve nào khóc ướt một con tim
Chiều thả từng vạt nắng mơ màng tràn lên những nhánh hoa giấy ngoài hiên, chiều Sài Gòn có chút gì đó sôi động, nhưng vẫn đượm buồn. Có thể Sài Gòn không có được cái vẻ man mác, lắng sâu của mùa Thu đất Bắc, không có những cơn heo may nhẹ thổi se se qua những tấm khăn lạnh đầu mùa. Mùa Thu Sài Gòn là những buổi chiều chợt nắng chợt mưa, những cơn mưa đến vội để rồi đi cũng vội, để lại trong tâm trí cái vẻ man mác của một buổi chiều, cớm nắng.
Em thôi là một cô bé học trò, tháng Sáu qua đi để lại trên đôi mắt ngây thơ giọt lệ ngân trong suốt. Em miệt mài với những trang vở cuối kì, với những kì thi quyết định tương lai. Vùi đầu vào đống sách vở, để một khi vượt qua tất cả, ngước mắt nhìn qua khung cửa sổ, em thấy tuổi 17 đã trôi qua mất rồi. thi thoảng một phút giây nào đó, em đã từng nuối tiếc vì một cảm xúc không tên. Mưa tháng Sáu mang theo những hoài niệm, một mùa xa nào đó, khi những bông phượng rực cháy trên những con đường thân quen, có một người vẫn đứng lặng bên lối cũ. Để rồi chút bồi hồi, khi ánh mắt vội liếc qua nhau.
Mùa cớm nắng chiều không có nắng
Hoa bằng lăng lặng lẽ lụi tàn
Nhóc quay đi kiêu kì ngoảnh mặt
Một nỗi buồn cứ lớn mãi chẳng tan.
Một nỗi buồn như chiều cớm nắng
Cứ vẩn vơ nấp mãi ở trong lòng
Một nỗi buồn khó mà định nghĩa
Là giận hờn hay như thể nhớ mong?
Tiếng ve rền lên giữa cái nắng tháng Sáu, con đường thân quen ngày nào như dài hơn, những bánh xe có vẻ quay chậm hơn, miên man hơn. Em để ý thấy hàng phượng vĩ mới hôm nào còn trơ trọi, nay đã đỏ thắm cả một góc đường. Nhìn xuống màu áo trắng, tự nhiên thấy chạnh lòng, thời gian trôi qua nhanh quá, ba năm như một tích tắc. Để khi em nhìn về những tán bằng lăng cuối sân trường, chợt nhận ra rằng, ngày mai nữa thôi, sẽ xa mãi tuổi học trò.
Bên kia thấp thoáng một cơn dông
Anh vô ý chẳng nhìn vào mắt nhóc
Bụi đỏ hoe hay là giọt khóc
Đằng sau vẻ kiêu kì làm ngơ.
Anh lang thang đi dưới những tán bằng lăng già, mùa bằng lăng đã hết, màu hoa tím đã nhường lại cho cái vẻ già nua, gầy gộc của những cành cây trơ trọi lá. Hoa phượng thôi rơi, để em thôi là một cô bé học trò, ánh mắt em thôi đen tròn, rưng rưng giọt nước mắt sau vẻ kiêu kì làm ngơ. Đã hơn một lần, anh đứng lặng bên lối nhỏ, chờ em tan học về chung đường, con đường rực màu phượng vĩ. Sài Gòn vào Thu, chợt nhớ một mùa xa nào đó, mùa mưa tháng Sáu.
Giữa nhóc và anh là một cơn mưa
Rơi tầm tã ướt buổi chiều cớm nắng
Một phía dựng dưng một phía là lặng lặng
Để vô tình cho thương nhớ đi qua