Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Phố không mùa!

Lại hết một tuần và lại hết một tháng. Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi. Nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nặng nề. Nhẹ bởi nó cứ lặng lẽ trôi, không ồn ào, không biến động gì lớn lao. Nặng nề bởi trời mùa này cứ âm u, cứ buồn buồn, thêm cái tâm trạng không vui nữa thì quả thật thấy lòng nặng trĩu. Những gì đã qua, dù có cố quên thì cũng đâu có dễ.
Gió rét đang về, lê dài thêm kí ức khô cằn
Nhọc nhằn giọt nước mắt khẽ rơi
Nhọc nhằn khói thuốc trắng bay
Mùa đêm rất mơ hồ, giấc mơ mùa lá trút năm nào
Kỉ niệm ngày xưa xa rất xa
Ngọt nhạt đầu môi dễ lãng quên
Ừ, lại một mùa Thu nữa đang đi qua, một mùa Đông đang đến. Giữa Sài Gòn tấp nập, mùa Đông không lạnh như đất Bắc, nhưng lạnh đôi khi không chỉ là do thời tiết, mà còn có cả cái lạnh từ trong tâm hồn, trong những mối quan hệ nữa nhỉ? Kí ức đã đi qua, kỉ niệm ít ỏi cũng đã nhạt nhòa, nhưng đâu đó trong tâm hồn, vẫn còn một chút hanh hao, trống vắng lạ thường. Giọt nước mắt cũng có đôi lần trào dâng, nhưng lại chẳng đủ nặng để rơi xuống.
Mùa lá rớt trên vai, mùa se lạnh
Mùa nắng tắt rất nhanh, mùa hoàng hôn đầy gió
Đúng là cảnh của mùa Thu, êm đềm và đê mê lòng người. Nhưng cũng trong cái cảnh này, còn người dễ sinh tình. Thế nên:
Mùa muốn sát bên nhau để ấm hơn
Nhưng khi chợt nhận ra, đó mãi chỉ là mong muốn của riêng mình. Còn ai kia – người mình muốn bên cạnh thì chẳng có mình, cảm giác sẽ thật buồn. Không thể cứ đứng nhìn mãi về một phía, về một người không thuộc về mình. Có lẽ đã đến lúc quay lưng bước đi về một hướng khác, để lại nắng, gió sau lưng.
Và mùa nơi đây chỉ gió tấp sau lưng
và nước mắt rơi dễ dàng...
Phố không mùa, phố bỗng thênh thang. Em không anh. Chợt thấy lòng trống trải. Ừ thì vẫn biết phải để mọi thứ ra đi nhẹ nhàng như khi nó đến, nhưng sao đôi khi em vẫn không kìm chế được cảm xúc của riêng mình. Hai người đang vui vẻ, hạnh phúc? Em không chắc về điều đó vì linh cảm của em nói rằng không. Và vì thế nên em đang phải làm con tốt thí trong ván bài tình yêu này. Em lại hi vọng rằng những linh cảm của mình là sai, vì ít ra như thế thì em cũng còn có thể giữ lại cho mình một chút niềm tin, một chút hi vọng về những con người xung quanh em. Thế nên đừng lấy đi mất niềm tin nhỏ nhoi còn lại của em nhé?
Mùa đi ngang phố, hay phố không mùa nữa
Chỉ một vùng nỗi nhớ, ùa trên phố rất vội
Người mỉm cười nơi ngõ vắng
Bỏ quên phía sau một mùa lá về trên con đường
Còn nguyên nỗi xót xa
 
Từng hàng cây nơi ngõ vắng như vẫy tay vội vã
Mùa đi mang theo lá úa phủ rơi kín con đường
Người giật mình nơi cuối phố
Gạt nước mắt rơi nơi mùa đi ngang phố năm nào
Rồi xa rất xa như lá bay không về...
Lại một lần nữa nước mắt em rơi. Rơi như chưa bao giờ được như thế. Rơi sau bao ngày bị kìm giữ lại. Nhưng sẽ chỉ có một lần này thôi, lần đầu và cũng là lần cuối. Sau hôm nay, em sẽ xếp mọi thứ vào một ngăn riêng, sẽ thôi nghĩ về những điều đã qua. Sẽ tập quen với những gì đang diễn ra, sẽ không để ai làm em phải buồn nữa. Sẽ là như thế. Vì mùa đã đi qua…