Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Hoài Thu một thuở

Tháng Tám
Mùa Thu ai chưa kịp về
Bâng khuâng nhớ lá người đề câu thơ
Mơ hoa lối mộng xin chờ
Người đi mãi nhớ tình khờ trao nhau.
Trời đã bắt đầu giao mùa chuyển sang Thu. Những tiếng ve cũng không còn xao xác văng vẳng ru từng cánh phượng hồng. Có ai đó bảo với em rằng mùa Thu đẹp như nàng thiếu nữ mơ mộng, những buổi chiều vàng tựa cửa ngóng xa xăm. Em chẳng phải là người thiếu nữ đương xuân thì để tựa cửa mộng mơ một điều gì cả. Nhưng từ nơi đâu đó vọng về lời hứa mùa Thu, một mùa Thu đã qua.
Mùa Thu nơi phương Nam không rõ rệt như phương Bắc. Em nhặt nhạnh rung cảm cùng nhịp đập từng chiếc lá rơi qua sự diễn tả của anh. Này lá vàng tràn ngập từng góc phố, này là hoa cúc nở tưng bừng và không thể nào thiếu hoa sữa. Bức tranh mùa Thu có bầu trời trong xanh, có cơn gió heo may nhè nhẹ thổi, có mùi hương cốm làng Vòng được bọc trong lá sen như một món quà dân dã đậm hương Thu.
Và mùa Thu đó, tình cờ em gặp anh giữa đất Thủ Đô hiền hòa cổ kính. Chiều Hồ Gươm bỗng nên thơ dìu dặt từng bước chân đôi ta. Một chàng trai Hà Nội với dáng vẻ thư sinh trắng trẻo, một cô gái phương Nam với nước da bánh mật đặc trưng. Cuộc hội ngộ của hai người bạn lớn giữa lòng Hà Nội đã vô tình  tạo ra một mối quan hệ cho hai người bạn nhỏ. Kết thúc kỳ thi đại học, kết hợp công tác dài ngày ba cho em đi cùng ra Hà Nội tham quan. Và nơi đây em đã tình cờ gặp anh!
Hà Nội trong anh là bài học thuộc lòng, nhưng với em là những trang vở đầu tiên. Em say sưa lắng nghe anh thuyết minh về các di tích, thắng cảnh khi hai đứa đặt chân đến. Những bỡ ngỡ xen lẫn thích thú khi lần đầu tiên đến Hà Nội. Anh bảo, em may mắn ra đúng dịp chớm Thu nên chắc sẽ cảm nhận được nét đẹp thế nào là Thu quyến rũ.
Những ngày ta đi trong mùa Thu với nhiều cảm xúc đan xen bồi hồi của tuổi áo trắng. Ai biết rằng ai quyến luyến người hơn cả mùa Thu. Cuộc chia tay chóng vánh nơi sân ga còn vương màu mắt thoáng buồn. Có những cuộc gặp gỡ vô tình đã vẽ thành kỷ niệm, có những khoảnh khắc viết lên lời hẹn ước. Chiếc lá Thu được khắc bài thơ tặng riêng cho em nằm ngay ngắn trong trang vở học trò. Mùa tựu trường em bước chân vào giảng đường đại học với những ước mơ lớn. Anh không quên lời hẹn gặp em vào mùa Thu sau.
Bao mùa Thu qua, những dòng thư gửi từ hai phương trời xa xôi vẫn còn đầy ắp lời yêu thương. Anh vẫn hay kể cho em nghe những thay đổi của mùa thu vào mỗi năm. Sự chuyển biến của thời gian và thay đổi của mùa nhưng tình cảm anh dành cho em vẫn chưa hề thay đổi. Những lời dặn dò và động viên nhau cố gắng trên con đường học tập ngày càng gắn kết hai chúng ta. Thế nhưng, trước mùa Thu năm nay em không còn nhận được cánh thư quen thuộc nữa. Nỗi ngóng trông kèm theo những lo sợ khiến cho em có linh tính chuyện gì không hay xảy ra với anh. Bao lần em dò hỏi ba số điện thoại nhà anh, nhưng ba chỉ im lặng rồi phớt lờ. Gặng hỏi mãi ba mới nói cho em biết một sự thật, một sự thật mà cả hai gia đình đều giấu kín để cho em toàn tâm hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp đại học của mình.
Nỗi đau tột cùng như ập xuống đầu khi em hay tin anh đã bị tai nạn giao thông và mất cách đây 4 tháng. Trời đất như sụp dưới chân em, còn đâu người con trai đất Bắc yêu mùa Thu ngày nào em biết. Còn đâu những lá thư nhuộm vàng mùa Thu kỷ niệm. Còn đâu lời hứa hẹn cùng nhau ra trường và có một tương lai tươi sáng. Còn đâu?!
Bây giờ là tháng Tám rồi đó anh! Mùa Thu lại lặng lẽ đến như một quy luật tất yếu. Một mình em hôm nay chơ vơ với mùa Thu hiện tại. Lối Thu xưa ngày nào vẫn đẹp huyền hoặc trong em. Em bây giờ không còn là cô bé yếu đuối như ngày nào, mà đã là một cử nhân với tấm bằng tốt nghiệp xuất sắc. Nhưng anh à! Em - bây giờ vẫn thế, vẫn yêu mùa Thu bằng một tình yêu rất lạ. Dưới nắm đất yên lành, anh có nghe bước chân em đang về trên lối Thu xưa.
“Giờ đây Thu sang nhưng anh ở nơi đâu
Nhặt từng chiếc lá để thấy bóng hình anh
Mùa Đông đến sẽ lạnh lắm và cô đơn từng ngày dài
Không có anh Đông là mãi mãi
Em chờ anh!” *
(*) trích lời bài hát "Thu không em" của nhạc sĩ Hồ Hoài Anh