Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Ta viết cho ta

Lao vào guồng quay cuộc sống, ta cứ chạy, chạy về phía trước mà chẳng dám dừng, vì sợ nếu dừng mình sẽ bị tụt lại phía sau, thế mà bây giờ bỗng dưng muốn đứng yên tại chổ rồi lặng nhìn mọi thứ xem điều gì sẽ đến khi ta như thế…
Có lẽ, bây giờ ta đã biết chấp nhận là như thế nào thì phải. Ta chẳng còn chì chiết bản thân vì thất bại, chẳng đố kị, ganh tị khi nhìn người khác thành công, chẳng trách hờn khi người khác dửng dưng, hời hợt, đơn giản vì ta biết cuộc sống vốn dĩ là thế, làm sao mà tròn trịa và vẹn nguyên. Ngã rồi cũng phải đứng lên, vì ta chẳng thể quỵ mãi để trông chờ một ai đó chìa tay ra níu dậy. Đau rồi cũng phải cố tự xoa dịu chính mình, vì ta chẳng thể ôm mãi một niềm đau mà sống. Khóc rồi cũng phải tự lau khô, vì nước mắt chẳng thể làm ta mạnh mẽ hơn. Hỉ, nộ, ái, ố, ai mà không có, ta cũng thế thôi, nên cứ mỉm cười mà đối diện và từng bước đi qua vậy.
Hết rồi những đêm tối ta lăn quay vật vã trong đớn đau, nước mắt lã chã, thét gào trong câm lặng mà lòng đau buốt, giờ nhìn lại tự dưng cười chính mình, một thời mụ mị đến ngốc nghếch. Ta biết, mình vẫn là kẻ yếu đuối, vẫn để bản thân bị đè nặng bởi chữ tình, nhưng dường như yêu thương nơi ta cứ bị đánh đố làm ta chẳng còn trinh nguyên khi trao thương yêu đến một ai khác nữa. Cảm giác sợ đau cứ ám ảnh chính mình làm ta ngại lắm nếu lại dang dở thêm lần nữa, bởi đã yêu, ta sẽ luôn yêu bằng cả con tim với tất cả những gì tinh túy nhất của yêu thương. Ta của bây giờ như mang thêm một ít dối trá, ta của hiện tại như có thêm nghi ngờ, cắc cớ, ta của bây giờ chẳng dám đem niềm tin đi mà trao tất cả, vì ta sợ ta lại bán chính mình trong nỗi đau.
Vẫn phải chạy vạy hằng ngày vì cơm áo gạo tiền, vẫn phải mưu cầu sang hèn vì ngày mai, vẫn hi vọng ở tương lai vì một ai đó ta yêu thương, ta cũng như bao người đang ngày đêm gõ nhịp cuộc sống cho chính mình là thế. Ta biết, tiền không là tất cả, nhưng không có tiền tất cả cũng chỉ là không, nghèo chẳng phải là cái tội, nhưng đã nghèo thì những gì ta nói được mấy ai tin, đời thế đó, trần trụi mới là đời, trơ tráo mới là cuộc sống!
Dừng lại, ngoảnh lại, ta nhìn con đường mình đã qua, cười nụ cho những gì mình đã trải, có ngô nghê, có khù khờ nhưng tất cả cũng là một thời để nhớ…
Dừng lại, lặng im, ta lắng nghe từng thanh âm cuộc sống đang dội vào tai, có êm dịu, có chát chúa để rồi giật mình nhận ra mình đang ở đâu giữa bộn bề cuộc sống này…
Dừng lại, quan sát, ta cho mình phút giây nhìn thật kĩ tất cả, ai bên ta, ai yêu thương ta, ai cần ta, và ai ghen ghét ta, để ta biết rằng cuộc sống chẳng bao giờ là một con đường phẳng phiu…
Dừng lại, ta mỉm cười với tất cả những gì mình đã và đang có…