Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Không biết nhớ

Em sinh ra trong một dòng họ lạ lùng, gồm những người không có nỗi nhớ.
Có người đánh mất ký ức suốt chặng đường quá gập ghềnh đã đi qua như cậu Hai lớn của em. Cậu cười lơ mơ khi có ai nhắc về trận chạy giặc Tây năm 1954, ngoại đặt cậu trong quang gánh, nhồi nhét giữa gạo, muối áo quần bị bồng lếch thếch qua con đường đất ngập trong khói lửa. Ngay cả những vết sẹo chằng chịt trên người của hàng chục trận chiến cậu trực tiếp tham gia sau này, cũng không giúp cậu nhớ lại mùi vị chiến tranh. Em e rằng nỗi sợ hãi kinh hoàng của cậu lớn hơn nỗi nhớ.
Có những ký ức trở thành một vùng tổn thương quá đau đớn đến mức người ta không dám chạm vào, đến nỗi người ta phải vô thức xóa sạch trong bộ nhớ. Như bà của em. Bác sĩ chẩn đoán bà bị bệnh Alzheimer, trong những lần trị liệu, bị buộc phải nhớ lại quá khứ của mình, mắt bà em tràn ngập đau đớn và những giọt nước mắt ít ỏi rơi như sương.
Em tin rằng, với bà em nỗi nhớ đã là niềm đau, thì lãng quên mới là hạnh phúc.
Rồi đến cậu Ba, trong một lần lên Cao nguyên Lâm Viên, tên gọi của Đà Lạt xưa, đã biến mất không để lại dấu tích. Người ta đồn đại rằng cậu đã trốn theo cô vợ đầm lai của một quan ba người Pháp lên rừng sống chung với người Lạch. Hẳn rừng núi u tịch hoang dã và tình yêu đã làm cậu quên đi gia đình. Nhưng với em, cậu cũng gia nhập danh sách những người sống không có nỗi nhớ của gia tộc.
Từ nhỏ, những câu chuyện như giai thoại này của gia đình đã ám ảnh em. Em sợ một ngày em không còn biết nhớ.
Ảnh minh họa
Em sợ cả ký ức về vùng biển ấm của Phan Thiết, về những con chang chang phơi mình trên bãi cát, về căn nhà cổ bên pháp trường cát, về những trại muối, trại nấm rơm, trại nước mắm sẽ trắng hoang tàn như sa mạc cát trong vùng trí nhớ của em.
Em sợ cả ký ức về khu vườn nhỏ tuổi thơ ngập hoa lá, về mùi hương bên cửa sổ, về chị hàng xóm có cặp mắt nâu, làn da trắng sứ, về chiếc xích đu đung đưa dưới cây mận trắng, về hàng rào hoa giấy tím và hoa tóc tiên li ti sẽ vụn vằn thành từng mảnh nhỏ và lả tả như bánh cookies nhúng trong dòng thời gian.
Em sợ đến nỗi em viết về quá khứ như trong cơn mê cuồng, viết như ngày mai mình tỉnh dậy trước một tờ giấy trắng, ngẩn ngơ không biết mình là ai và từ đâu đến.
Em, như cô bé có tâm thức và nỗi ám ảnh bị lạc trong rừng, luống cuống đánh dấu con đường mòn đi sâu vào rừng rậm thăm thẵm của tương lai bằng rải những vụn nhỏ của chiếc vỏ bánh mì ký ức mong manh, đánh dấu từng cây nấm ngọt ngào tỏa hương như từng cột mốc của thời gian.
Em hoảng sợ một sớm mai thức dậy, nhìn vào khuôn mặt người đàn ông bên cạnh mình, mà từng đường nét đều như đã tạc vào sâu trong tim, mà tia nhìn dịu dàng có thể làm tan chảy sỏi đá, nhìn mà đau đớn vì vùng trí nhớ trắng xóa không thể gợi lại một cái tên.
Có một lần em xem cuốn film 50 first dates, do Drew Barrymore và Adam Sandler đóng. Cuốn film tình cảm hài này đã làm em khóc, không chỉ một lần mà nhiều lần, thay vì phải cười. Chuyện về một anh chàng yêu phải một cô nàng bị mất trí nhớ vì tai nạn xe hơi. Và anh chàng này phải tốn công sức mỗi ngày tìm một cách khác nhau để chinh phục và tìm lại tình yêu của cô gái. Mỗi ngày đều như một ngày mới, mỗi ngày đều được yêu trở lại như ngày đầu tiên.
Anh có sẽ làm việc đó cho em không?
Anh có sẽ nhắc em trở lại mùi khói đồng, mùi rơm rạ ngai ngái, cay mắt, nghẽn tim mà em lỡ dại quên hay không?
Anh có thể dắt em về lại cánh đồng cỏ, miên man là cỏ, nhắc em nhớ từng cái tên; hiền như cỏ may, rụt rè như bông mắc cỡ, xấu như cỏ gấu, quậy như cỏ cú, thơm như cỏ mật... và bắt em hít hơi dài cho ngập tim mùi cỏ dập để nhớ một thời thương nhớ cỏ không?
Anh có sẽ đưa em về lại dòng sông, nơi anh thả những nỗi buồn đầu tiên, lá thư tình đầu tiên, những nhớ nhung vụng dại đầu tiên và mình cùng đi ngược về nguồn để mong tìm lại dấu chân ngày nhỏ không?
Anh có hái lại cho em trái bắp chín sữa trên nương, lưng triền đồi ven bãi cồn, cho em ngập trong hương bắp non và so sánh hạt bắp sữa với nụ cười em lấp lánh nắng không? 
Anh có cầm tay em, nhìn vào mắt em, gọi tên em, hát cho em nghe bài hát ngày đầu mình đã hát không? Biết đâu những rung động, những xuyến xao, những đam mê ngoạt ngào, những nhớ nhung điên cuồng dại dột xưa cũng lũ lượt tìm về?
Vậy đó anh, nếu anh sẽ làm được cho em những điều đó. Nếu mỗi ngày em mất trí nhớ là ngày mình có thể yêu trở lại như ngày đầu. Thì em sẽ bậm môi đi vào rừng và không sợ con-thú-ăn-thịt-ký-ức rình rập đâu đó.
Và em sẽ can đảm yêu và nhớ, không hoảng sợ như cô gái trong phim, dù biết mình có gien di truyền của những người không biết nhớ!