Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Em chỉ mãi là niềm đau trong anh

Anh à! Lâu lắm rồi em mới lại viết, mới lại đem niềm đau của mình trải trên những con chữ vô tội vạ như thế này. Bây giờ em thường giấu những điều tội tệ ấy vào trong, chỉ riêng em thôi và chỉ mỗi một mình em có quyền sẻ chia với chính mình. Vì em sợ sẽ lại làm con tim anh rỉ máu, sẽ lại hằn sâu thêm những vết thương cũ trong anh khi chúng vẫn còn đau, sợ anh lại buông bỏ chính mình, lại sống truỵ lạc để mặc cuộc đời xô đẩy anh nhưng những ngày qua.
Vì em sợ sẽ lại làm con tim anh rỉ máu, sẽ lại hằn sâu thêm những vết thương cũ trong anh khi chúng vẫn còn đau
Em đã có một cuộc đời chẳng vẹn nguyên, anh đã biết. Em có một cuộc sống bon chen, khắc nghiệt hơn bao người, anh cũng đã biết. Em có một tình yêu mà niềm đau có lẽ còn nhiều hơn cả hạnh phúc, anh cũng rất rõ. Vậy mà anh vẫn chọn đến bên em, vẫn chọn là một người đến sau trao cho em trọn vẹn yêu thương để rồi chỉ nhận được một cuộc tình không đúng nghĩa, và mỗi khi em nghẹn ngào trong nước mắt thì con tim anh lại phải mang thêm một vết sẹo mà có lẽ vĩnh viễn cũng chẳng thể nào lành. 
Xin lỗi anh! Vì em đã mang lại những niềm đau ấy cho một người đáng nhận được hạnh phúc như anh.
Em, đã có lúc một mình với tất cả, va vấp nhưng rồi cũng lầm lũi tự tìm cho mình hướng để tiếp tục đứng lên. Nhưng từ khi có anh, em đã yếu mềm, đã hèn nhát không dám bước mỗi lần bị sỏi đá của đời làm cho đôi chân chảy máu. Em quen với sự cưng chiều, với yêu thương và lòng bao dung cao thượng nơi anh mà lắm lúc em đã quên mất rằng anh cũng chỉ là một người đàn ông tầm thường. Và sẽ chẳng người đàn ông nào có thể chấp nhận trong lòng người mình yêu lại có một hình bóng rất sâu nặng của người khác.
Em chỉ cần anh hạnh phúc, chỉ cần nụ cười trên môi anh xuất phát tự tận đáy lòng, chỉ cần yêu thương anh trao đi và được nhận lại đồng đều như thế. Nhưng em lại sợ mình chẳng thể là người con gái mang lại ấm áp cho anh khi trời giá rét, chẳng phải là người mà mỗi khi nắm lấy bàn tay anh sẽ mang lại cho anh niềm vui, và xót xa nhất là em sợ mình cũng chẳng thể trao về anh những yêu thương nồng nàn như chính em đang được nhận. 
Em sẽ đi thật xa, sẽ trốn thật kỹ để anh chẳng bao giờ có thể tìm thấy nữa. Bởi vì em chỉ mãi là niềm đau trong anh mà thôi.
Xin lỗi nhé người em yêu, em chỉ có thể trao về anh những xúc cảm cuối cùng còn lại của con tim và những nỗi đau chằng chịt của cuộc đời người con gái chưa tròn hai mươi sáu tuổi. Em đã có lúc nghĩ rằng mình sẽ buông đôi tay anh, sẽ đẩy anh xa thật xa để anh đi tìm những tháng ngày bình yên cho chính mình. Ấy vậy mà em lại không đủ lòng tin anh sẽ vượt qua những ngày tháng đó, em sợ rồi anh lại quay trở về là người đàn ông chỉ biết tìm quên trong men say.
Biết phải làm sao với cuộc tình này của chúng ta anh nhỉ? Ừ thì anh cứ yêu em đi nếu như còn có thể, khi nào niềm đau trong anh quá đầy thì hãy đẩy em ra khỏi cuộc đời anh. Em sẽ đi thật xa, sẽ trốn thật kỹ để anh chẳng bao giờ có thể tìm thấy nữa. Bởi vì em chỉ mãi là niềm đau trong anh mà thôi. 
Thanh Ngọc