Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Hai mươi bảy tuổi

Qua hàng "hai mấy tuổi", người ta loay hoay kiếm sống, mưu sinh và kiếm một bến bờ nào đó cho mình. Tôi cũng qua hàng “mươi” lớn quá chăng, quá lớn để nhận ra mùa Trung thu thứ hai mấy đang đi qua, không còn trẻ thơ để rước đèn cùng tụi nhỏ ở khu phố nữa. Cũng quá lớn để chạy lông nhông ngoài đường mua lồng đèn cho mình, cái tuổi của mình đã có thể tạo ra một em bé…

Thật khó tin nổi trên đời lại có một đứa con gái như tôi, chưa có một mảnh tình để vắt lên vai. Và cũng chưa hề có ý nghĩ là sẽ tìm cho mình ai đó để cập bến. Lúc nhỏ ở với ba mẹ và gia đình chỉ lo chăm chỉ ngày hai buổi đến trường, lớn lên đi xa mẹ dặn “lo học hành”, ba dặn phải “làm người tốt”. Ở giảng đường thì lo học, về nhà thì lo làm thêm nuôi em đi học, năm tháng trôi đi có thể người ta có dòm tới tôi, có yêu tôi nhưng tôi không hề biết. Căn bản là từ phía tôi, tôi không có thời gian hoặc là không có ý định sẽ yêu một ai… rồi thời gian đi qua, khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, thì tôi cũng vừa kịp nhận ra mình đã 27 tuổi.
Ảnh minh họa
Con gái, phụ nữ sợ gì nhỉ? Người ta sợ tuổi già, sợ cô đơn, sợ nỗi trôi không điểm tựa, sợ cái dốc bên kia của cuộc đời. Cũng là con người mà nên tôi cũng đâu ngoại lệ. Nhưng tôi khác ở người ta một điểm là tôi thích thử thách, có thể tôi còn là con gái nên tôi có quyền kiêu ngạo, tôi chưa già nua để rồi sợ thử thách. Nhưng nghiêm túc mà nói tôi không sợ tuổi già không sợ chết và không sợ cô đơn. Cái lý do vô cùng đơn giản đó là lý lẽ sống của tôi không giống ai, cái điều tôi hướng tới là thứ mà tôi mang đến cho mọi người làm mọi người vui vẽ hạnh phúc. Tình yêu là điều thiêng liêng đối với tôi, tôi trân trọng tất cả tình cảm người khác dành cho mình nhưng tôi không đặt nặng tình cảm, tôi không sợ mình không có người yêu mà tôi chỉ sợ tất cả những người thân xung quanh sẽ rời xa tôi vào ngày nào đó.
Có vẻ khó tin khi nói không sợ tuổi già không sợ chết, 27 tuổi lại không sợ cô đơn. Nhưng sự thật là cái điều sợ nhất của tôi không phải những thứ đó, tôi chỉ sợ mình không đủ sức khỏe để làm việc, không đủ quan tâm để làm vui tất cả mọi người.
Hạnh phúc lứa đôi là điều tuyệt vời. Có một người hiểu và yêu mình lo cho mình đến chết cũng là một điều hạnh phúc nhưng có lẽ tôi quá chững chạc để tự đi tìm cho mình nữa còn lại, hơn nữa bản thân luôn có niềm tin rằng nữa của tôi ở đâu đó trong đời hoặc là chưa gặp hoặc là gặp mà không nhận ra.
Mỗi người một lý lẽ sống, người ta có thể lo toát mồ hôi về tuổi 27 chưa có mảnh tình nào cả, người ta có thể chạy đi tìm kiếm điều đó đến mỏi gối, nhưng đâu đó trong cuộc đời lại có người như tôi: chậm rãi, từ tốn và lắng nghe cuộc đời chạy qua từng nấc tuổi xuân…