Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Thương lắm quê tôi

Quê hương miền Trung thân yêu của nó vẫn đang ngập mình trong dòng lũ xoáy.
Mấy hôm nay, ngày nào nó cũng nghe đài. Tình hình bão, lũ ở quê đang diễn biến phức tạp, làm cho lòng nó đau quặn thắt. Hình ảnh những khuôn mặt khắc khổ của người dân, những ngôi nhà ngập đến tận nóc, những con thuyền cứu trợ lênh đênh trên dòng nước lũ đang cố gắng đưa những thùng mì tôm tới tay mọi người, từng đoàn tàu, xe mắc kẹt, dồn ứ lại hàng trăm chiếc... càng làm cho những đứa con xa nhà như nó đau đáu, không yên.
Sáng nay, nó gọi điện về nhà, nghe mẹ nói: “Mưa to lắm con ạ, nước ngập trắng cả cánh đồng rồi”. Hình như miền Trung của nó nằm dưới miệng cống xả nước của nhà trời nên năm nào cũng vậy, cứ đến mùa mưa, nước dội xuống như trút. Lũ chồng lên lũ, nước lênh láng. Cả dải đất nghèo miền Trung chìm ngập giữa biển nước mênh mông, đục ngầu, đang cuồn cuộn chảy. Chúng sẵn sàng cuốn trôi đi mọi thứ, rồi bỏ lại ở một nơi nào đó xa lắm. Mỗi trận lũ đi qua, quê nó lại hoang tàn, xơ xác. Có lẽ, cái nghèo, cái đói còn đeo bám người dân miền Trung dài dài.
Cũng may nhà nó ở trên vùng đất cao nên nước chưa ngập đến. Thế nhưng, nó biết hễ trời mưa, nhà nó lại không còn chỗ nào khô: chỗ này bị nước hắt vào, chỗ này bị dột, chỗ kia nước ngấm theo bờ tường chảy xuống... Khổ nhất là cái bếp, phải dời hết chỗ này đến chỗ khác mà vẫn không tránh khỏi nước. Củi ướt, bếp ướt, nó phải bụm miệng thổi phù phù, chỉ thấy khói bay nghi ngút làm mắt nó cay xè mà lửa vẫn tắt ngúm. Chẳng biết do uất ức vì mãi mà nồi cơm không chịu sôi hay do khói mà nó thấy đôi mắt nó đỏ hoe, thỉnh thoảng lại có hai dòng nước chảy dài trên đôi má đang ửng hồng vì nóng. Những bữa cơm ám mùi khói, dở sống, dở nhão mà nó vẫn phải trệu trạo nhai, nuốt hết cả mùa mưa.
Có lẽ giờ này ở quê nhà nó cũng đang có những bữa cơm như thế. Nó nghe khóe mắt cay cay. Không có khói bếp, hình như nó đang khóc. Nó thương ba phải đội mưa, đội gió nạo vét con mương sau vườn cho nước chảy ra ngoài. Nó thương mẹ phải thức dậy sớm trong giá lạnh để chuẩn bị bữa cơm cho mấy anh em nó. Nó thương thằng em út phải đạp xe mấy cây số trong mưa to, gió lớn để tới trường. Nó thương người dân miền Trung đang phải gồng mình đối mặt với cơn lũ dữ đang hoành hành...
Chẳng biết đến bao giờ miền Trung quê nó thôi không còn tai ương từ thiên tai. Người dân miền Trung đã vắt kiệt sức mình để chống chọi với bão, lũ. Lũ sẽ sớm qua đi nhưng hậu quả của lũ để lại thì đến bao giờ mới khắc phục nổi?