Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Người đã đi qua!

Sau những ngày mưa là những ngày nắng, sau những ngày mưa trời sẽ quang mây. Ừ, thiên nhiên vốn dĩ vẫn thế. Thế nên hôm nay là một ngày nắng, cái nắng vàng vọt, đến tận cuối buổi chiều. Ánh mặt trời của buổi hoàng hôn, chói chang nhưng không gay gắt. Hòa mình vào dòng người giờ tan tầm, để cho những giọt nắng cuối chiều chiếu thẳng vào mặt, lòng nó lại thấy nao nao. Ước gì, dưới chân nó lúc đó không phải là chân số, chân thắng mà là những hạt cát nhỏ mịn màng. Ước gì trước mắt nó không phải là dòng người tấp nập, xô bồ, mà là mặt biển mênh mông với những con sóng nhấp nhô nối đuôi nhau vỗ bờ. Lúc đó, nó sẽ không ngần ngại mà lao xuống dòng nước, nhắm mắt để cho cơ thể lênh đênh trên mặt nước, để cảm nhận tiếng sóng vỗ, để cảm nhận hơi thở của biển, để thấy lòng nhẹ tựa những áng mây trôi.
Ảnh minh họa
Tiếng còi xe kéo nó về với hiện tại. Không có biển mà chỉ có dòng người đang bon chen. Còn nó, nó thấy mắt mình cay cay, ướt ướt. Nó thấy cổ họng nghẹn lại. Hôm nay, nó lại gặp anh. Anh ân cần giúp đỡ cô người yêu mới của anh. Và nói:
- “Yên tâm, không ai nói em là người yêu của anh đâu mà sợ”.
Ừ, thì sẽ chẳng có ai nói, vì người ta còn nghĩ anh và nó đang quen nhau, thế nên anh cứ yêu, cứ giúp, sẽ không có ai biết, tình yêu của anh sẽ an toàn.
Ừ, câu nói nửa đùa nửa thật sẽ chẳng ai để ý, bình thường thôi mà, nhưng cái ánh nhìn mà mọi người nhìn nó thì chẳng bình thường. Người khác nhìn nó với ánh mắt dò xét, người yêu mới của anh cũng nhìn nó với ánh mắt dò xét, nhưng khác những người kia, mà anh thì khác một tí nữa. Nó cảm thấy buồn và bất công. Ăn ốc đổ vỏ đã đành, đằng này “kẻ ăn ốc bắt người khác đổ vỏ” thì… Anh đang hạnh phúc trong tình yêu mới, người yêu anh được quan tâm, chăm sóc, chỉ mình nó đắng cay. Đắng cay với tình yêu ngang trái, với những lời móc máy mà đâu hay rằng nó giờ chỉ còn là một người đã đi qua cuộc đời anh, nhẹ như một con sóng. Và anh cũng vậy - người đã đi qua. Bỗng nó mong một cơn mưa, một cơn mưa để rửa trôi những nghẹn ngào trong lòng, trong mắt nó. Nó mong mưa…
Trên bờ biển luôn có những chiếc vỏ ốc, vỏ sò xinh đẹp. Chúng được trả lại với biển sau khi đã ăn hết ruột. Những chiếc vỏ không lành lặn, nhưng còn giữ được những màu sắc tươi tắn của chúng. Sẽ có một ngày, nó lại nhẹ nhàng bước đi trên những hạt cát nhỏ, lại mải miết tìm kiếm những vỏ ốc xinh. Nhưng giờ đây, nó cần phải tô màu cho chiếc vỏ của chính nó, để nó thêm tươi, thêm đẹp.
Đêm rằm, nhưng mây lại vội kéo đến. Không có trăng, chị Hằng và chú Cuội còn bận đi chơi cùng các em nhỏ, Hôm nay trăng có buồn, có sợ vì cô đơn một mình không nhỉ?