Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Cho mùa Đông cây vĩ cầm im tiếng

Chẳng còn nhớ bao lâu không về qua phố này. Chẳng còn nhớ bao lâu không thấy mình điên điên như người say câu chữ. Thời gian đã bỏ lại tiếng vĩ cầm ở một bờ sông khác. Chỉ có riêng một khoảng trời trống tuếch ấy hằn lên đôi tiếng thở dài...
Cô đơn thì mới muốn viết. Phải không HL? Chắc là đã lâu quên mất cái cảm giác cô đơn vì đời vồn vã quá. Những âm thanh ồn ào của tiếng đàn guitar hay tiếng đàn óc-gan đã nhấn chìm mọi thứ. Phía sau ngôi nhà có cánh cổng hoa chỉ là mớ im lặng âm thầm...
Và đứa con gái ngu ngơ với cảm xúc ngày nào đã chết. Nhường chỗ cho một khoảng mới toanh không đủ chỗ mà rơi giọt nước mắt nào. Đôi khi đời vui quá lại thèm buồn. Không có nỗi buồn, không có sự cô đơn thì biết lấy gì để nuôi vùng trời cảm xúc. Biết lấy gì để nhen nhóm ngọn lửa ân tình trong bập bùng giông gió, biết lấy gì lay động những con tim muốn ngủ yên...
Cây vĩ cầm Thu đã im tiếng nhường lại cho mùa Đông không tuyết. Những hàng cây lá vàng trên phố Phan Đình Phùng vẫn lả tả rơi đến xác xơ mà lòng không rung động. Tâm hồn đã rỗng hơn sau những ngày vui rồi phải không HL?
Mình đã chết rồi. Cái đứa con gái hay hờn dỗi cũ. Trên miệng bây giờ cứ thấy nụ cười toe toét như bông cúc tím hết mình. Lâu rồi chẳng biết khóc là gì, nhớ quá! Thèm nấc lên đôi ba tiếng vì một nỗi buồn cũ kĩ mà dường như không còn có thể rơi...
Đêm nay. Viết cho mình. Viết cho mùa Đông năm nay cây vĩ cầm im tiếng. Viết cho một cô gái thuở nào hay khóc than cho những điều không thuộc về mình. 
Mùa Đông năm nay chẳng còn bé dại ngô nghê. Chẳng còn nghĩ đời mình là một trang cổ tích. Chẳng còn tự viết nên những thiên tình như nụ hoa mua màu trung trinh. Cuộc đời đã dạy bản thân phải nén lại những cảm xúc để trở về sống là một người vô tư đón nhận niềm vui. Và những niềm vui đến quá bất ngờ dường như xua sạch đi mùa cũ. Mùa Đông năm ấy, cô bé khóc trước mái hiên nhà ai đó. Mùa Đông năm ấy, tiếng vĩ cầm da diết như đốt cháy con tim. Mùa Đông năm ấy, buồn mà sao chẳng muốn quên...
Đã có hết những gì cần phải có. Thế mà vẫn tiếc điều chi?